Tuesday, February 11, 2025
spot_img
HomeCĐVNHNLS GỐC VIỆT TRỞ THÀNH GĐ SỞ DI TRÚ & QUAN THUẾ...

LS GỐC VIỆT TRỞ THÀNH GĐ SỞ DI TRÚ & QUAN THUẾ MỸ(ICE)

* LS GỐC VIỆT TRỞ THÀNH GĐ SỞ DI TRÚ & QUAN THUẾ MỸ(ICE)

*BẢN TIN THỜI SỰ NỔI BẬT HÔM NAY:

1-BIẾM-MINH HỌA ĐẶC BIỆT:
*SLIDERS: BIẾM HỌA ĐỘC ĐÁO
*SLIDERS: GÁI TÂY ĐẸP VỚI NÓN LÁ TRUYỀN TRỐNG VN

2-CLIPS QUAN TRỌNG:

* LUẬT SƯ MỸ GỐC VIỆT BỊ ĐÁNH DẬP MIỆNG VÌ MẶC ÁO GHI DÒNG CHỮ “Đ.TRUMP” ĐẾN QUẬY PHÁ Ở ĐẠI HỘI ĐẢNG CH
* QUA TUYỆT VỜI – TRUMP JR KHIẾN CHO ĐẢNG DÂN CHỦ BẺ MẶT KHI LỰA CHỌN JOE BIDEN ĐÃNG TRÍ
* Bằng chứng đảo lưỡi của đôi song ca “Crazy” Biden – Pelosi
* DTV Thuyết Minh: TT Trump xuất quỷ nhập thần, bất ngờ có mặt giữa Đại hội Toàn quốc đảng Cộng Hòa
* Beautiful fireworks cap off Republican National Convention
* Lifetime Democrat Rep. TORCHES His Own Party at RNC Then Calls For Everyone to Vote for Trump
* NGƯỜI VIỆT HÀNH TRÌNH XUYÊN NƯỚC MỸ ĐẾN THỦ ĐÔ HOA THỊNH ĐỐN ĐỂ ỦNG HỘ TỔNG THỐNG TRUMP
*Video quý hiếm về nền kinh tế và đời sống Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975″ on YouTube

* FACEBOOK:

* Biểu tình chống Tổng Thống Donald Trump tại khu vực Đại Hội Đảng Cộng Hoà Toàn Quốc, mặc áo có chữ Đ TRUMP (nó đã bị xoá chữ Ụ) và bị Fans của Tổng Thống Donald Trump làm cho “dập mỏ.”
* HATE IN AMERICA
* TẠI BÌNH ĐỊNH DÂN BỊ CƯỚP ĐẤT QUÁ PHẪN UẤT TƯỚI XĂNG TỰ THIÊU
* THƠ KÝ SINH TRÙNG
* Một cậu bé gốc Phi mất 18 ngày hoàn thành
bức vẽ Tổng thống D. Trump bằng chì than
trên khổ giấy 122cm x 182cm.
Bức vẽ chì quá đỉnh!

* TIN NÓNG THỜI SỰ QUANG TRỌNG:

* Hậu Duệ VNCH Từ Một Cậu Bé Tỵ Nạn Cộng Sản Trở Thành Giám Đốc Sở Di Trú Và Quan Thuế Hoa Kỳ ( ICE )
* BỊ ÁM SÁT CHẾT DO LÀM PHIM LÊN ÁN BỌN CHÍNH TRỊ GIA, HOLLYWOO BUÔN BÁN TRẺ, ẤU DÂM.
* Đàn ông Mỹ đen lái xe bắn vào nhóm những người ủng hộ TT Trump trong đó có đàn bà và trẻ em …
* Rất Quan Trọng – Xin Đọc Ngay…
* Úc thu hồi sách giáo khoa vẽ ‘đường lưỡi bò’ phi pháp của TC
* LUẬT SƯ MỸ GỐC VIỆT BỊ Đ.Á.NH DẬP MIỆNG VÌ MẶC ÁO GHI DÒNG CHỮ “Đ.TRUMP” ĐẾN QUẬY PHÁ Ở ĐẠI HỘI ĐẢNG CH-xem chi tiết.
* BS MIỀN BẮC LÊ NHÀN :HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI…
* Sổ Tay Ký Thiệt kỳ 418 (Đời Nay ra ngày 28.8.2020)
*TRẠM CUỐI CUỘC ĐỜI
***
*KÍNH MỜI NGHE NHẠC: VẪN YÊUTRẦN CHƯƠNG LƯƠNG-LÊ TUYẾT

*TRUYỆN NGẮN HAY CHỌN LỌC

* TRÀM CÀ MAU: Mời nghe 2 Truyện ngắn Khỏi mỏi mắt đọc:
* NGUYỄN NGỌC DUY HÂN :CHUYỆN CŨ TRƯỜNG XƯA
*TIỂU TỬ: MADE IN VN
*TẠ QUANG KHÔI: THỊT CHÓ
*CHU TẤT TIẾN:CHUYỆN CÙ LẦN SỐ 6: TÌNH CÔ GÁI HUẾ

*HỒI KÝ ĐẶC BIỆT:
*Hồi ức của một người Mỹ về cấp chỉ huy QL/VNCH trong những ngày tháng 4 1975. Tác giả Phạm Phong Dinh

*NHỮNG KẺ NỘI THÙ TRONG TRẠI CẢI TẠO

*KÍNH MỜI GHÉ THĂM WEB MỚI
https://hangoc2020.blogspot.com/

6-SA CHI LỆ GIỚI THIỆU TÁC GIẢ TÁC PHẨM NHIỀU THI SĨ

*QUÝ THI SĨ GÓP MẶT HÔM NAY:

*PHẠM THIÊN THƯ * TRẦN QUỐC BẢO * TRẦM VÂN * THY ANTÍM * THA NHÂN * NGUYỄN NHƠN *
*DÂN NÔNG * NGUYỄN PHAN NGỌC AN * HỒ THỤY MỸ HẠNH * THA HƯƠNG * ĐẶNG QUANG CHÍNH * KIỀU  PHONG * SA CHI LỆ *
***
7-DÒNG THƠ XƯỚNG HỌA, QUÝ THI SĨ:

* PHƯƠNG HOA * ANH NGUYỄN * BCT *
* THOA PHẠM * LƯƠNG BÚT * ĐỨC HẠNH *
* BẢO TRÂM * VÕ NGÔ *
***
*BIẾM-MINH HỌA
*
*SLIDERS: BIẾM HỌA ĐỘC ĐÁO


*SLIDERS: GÁI TÂY ĐẸP VỚI NÓN LÁ TRUYỀN TRỐNG VN
***
*-CLIPS QUAN TRỌNG:

* LUẬT SƯ MỸ GỐC VIỆT BỊ ĐÁNH DẬP MIỆNG VÌ MẶC ÁO GHI DÒNG CHỮ “Đ.TRUMP” ĐẾN QUẬY PHÁ Ở ĐẠI HỘI ĐẢNG CH

* QUA TUYỆT VỜI – TRUMP JR KHIẾN CHO ĐẢNG DÂN CHỦ BẺ MẶT KHI LỰA CHỌN JOE BIDEN ĐÃNG TRÍ

* Bằng chứng đảo lưỡi của đôi song ca “Crazy” Biden – Pelosi

* DTV Thuyết Minh: TT Trump xuất quỷ nhập thần, bất ngờ có mặt giữa Đại hội Toàn quốc đảng Cộng Hòa

* Beautiful fireworks cap off Republican National Convention

* Lifetime Democrat Rep. TORCHES His Own Party at RNC Then Calls For Everyone to Vote for Trump

* NGƯỜI VIỆT HÀNH TRÌNH XUYÊN NƯỚC MỸ ĐẾN THỦ ĐÔ HOA THỊNH ĐỐN ĐỂ ỦNG HỘ TỔNG THỐNG TRUMP

*“Video quý hiếm về nền kinh tế và đời sống Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975” on YouTube

* FACEBOOK:

* Biểu  tình chống Tổng Thống Donald Trump tại khu vực Đại Hội Đảng Cộng Hoà Toàn Quốc, mặc áo có chữ Đ TRUMP (nó đã bị xoá chữ Ụ) và bị Fans của Tổng Thống Donald Trump làm cho “dập mỏ.”

https://www.facebook.com/811900474/posts/10164329173070475/?sfnsn=mo&extid=kbTy4EQUVWsJvKjO
* HATE IN AMERICA
https://www.facebook.com/terrencekwilliams/videos/1206361566411170
* TẠI BÌNH ĐỊNH DÂN BỊ CƯỚP ĐẤT QUÁ PHẪN UẤT TƯỚI XĂNG TỰ THIÊU
https://www.facebook.com/phamtambolero/videos/653579305275862
* THƠ KÝ SINH TRÙNG
https://www.facebook.com/photo?fbid=3360439570717419&set=a.107360779358664
* Một cậu bé gốc Phi mất 18 ngày hoàn thành
bức vẽ Tổng thống D. Trump bằng chì than
trên khổ giấy 122cm x 182cm.
Bức vẽ chì quá đỉnh!Một tuyệt tác của em!

Đã cho người coi phải xúc động!

  1. TRUMP, NÉT VẼ BẰNG CHÌ…

Một cậu bé gốc Phi mất 18 ngày hoàn thành bức vẽ Tổng thống D. Trump bằng chì than trên khổ giấy 122cm x 182cm.

Bức vẽ chì quá đỉnh!

https://www.facebook.com/hungmanh.le.33449/posts/989825941438614
***
*Làm Phước đưa TỬ SĨ VNCH về Gia Đình

Hiện tại trong vườn nhà có 1 phần mộ của tử sĩ Việt Nam Cộng Hoà mang tên:
_Nguyễn Hữu Khanh (hoặc Khánh)
_Cha tên: Nguyễn Hữu De (hoặc Đê)
_Mẹ tên: Võ Thị Thi
_Quê quán: Thừa Thiên Huế
_Nhập ngũ năm 1972
_Xạ thủ đại liên
_Tử trận tại xã Tiên Thọ, huyện Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam ngày nay (địa danh cũ là huyện Tiên Phước, tỉnh Quảng Tín)
_Nghe những người già kể lại năm 1973 khu vực này lính Sư Đoàn 2 BB và Tiểu Đoàn 79 BĐQ BP tử trận rất nhiều. Nên khả năng phần mộ tử sĩ trên có thể thuộc 2 binh chủng trên
_ Xin mọi người chia sẽ hi vọng tử sĩ được về với gia đình, dù chỉ là hi vọng mong manh
_Xin cảm ơn ….
_Nếu ai biết về thân nhân tử sĩ xin liên hệ sđt 0913068992 để biết thêm.

THEO DẤU GIÀY SÔ

FB Mộc Miên
***
*TIN NÓNG THỜI SỰ QUANG TRỌNG:

* Hậu Duệ VNCH Từ Một Cậu Bé Tỵ Nạn Cộng Sản Trở Thành Giám Đốc Sở Di Trú Và Quan Thuế Hoa Kỳ ( ICE )Theo bản tin từ Bộ Nội An Hoa Kỳ vào ngày 25 tháng 8 năm 2020 TT Trump chuẩn thuận Luật Sư Tony Phạm là một trong những luật sư hàng đầu của Sở Di Trú trở thành một lãnh đạo cấp cao nhất là Giám Đốc Sở Di Trú và Quan Thuế Hoa Kỳ .

Hàng loạt truyền thông Mỹ đều chú trọng đến bản tin này do chức vụ mà Luật sư Tony Phạm đảm nhận là một trong những trọng trách khi mà chính phủ dưới thời TT Trump có nhiều thay đổi về luật di trú cũng như nhập cư . Đặc biệt hơn là TT Trump đã chọn một người Việt tỵ nạn CS , luật sư Tony Pham là người Mỹ gốc Việt và người Á Châu đầu tiên lãnh đạo một cơ quan có nhiều sắc dân về di trú của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ .

Vào tháng 1 năm 2020 luật sư Tony Phạm đã được TT Trump chuẩn thuận làm Chánh Văn Phòng Cố Vấn Pháp Lý Sở Di Trú ( ICE ) . Chỉ trong vòng 8 tháng ông đã bước lên một vị trí vinh quang trong sự nghiệp . Ông đã có hơn 20 năm làm luật sư từng phục vụ trong các chức vụ quan trong về luật tại thủ phủ Virginia và từng làm giám đốc nhà tù tại Virginia.

Luật sư Tony Phạm sinh năm 1972 , cha ông là cựu Trung Tá Công Binh VNCH . Gia đình ông rời Việt Nam khi Sài Gòn thất thủ . Cũng như bao nhiêu Hậu Duệ VNCH phục vụ trong quân đội Mỹ , luật sư Tony Phạm luôn tự hào mình là con cháu VNCH và luôn tôn vinh lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ .                    *GIA ĐÌNH ÔNG TONY PHẠM

Trong một đoạn phỏng vấn ông nói :

“ Khi chúng tôi đến quốc gia này để tìm kiếm hy vọng và cơ hội với tư cách là một người tỵ nạn cộng sản , tôi đã ký một giấy nợ với quốc gia Hoa Kỳ. Tôi nợ và phải trả nợ cho sự tự do và những cơ hội của tôi. Tôi làm như thế bằng cách cam kết với Cộng đồng của mình trong tư cách cũa một người công dân có đạo đức , truyền đạt những kinh nghiệm và cơ hội của mình để phục vụ tha nhân “

Xin chúc mừng Luật Sư Tony Phạm và gia đình !

Destiny Nguyen Hậu Duệ VNCH

https://www.washingtonexaminer.com/news/exclusive-tony-pham-a-saigon-refugee-will-take-over-ice

https://www.cnn.com/2020/08/25/politics/tony-pham-new-ice-director/index.html

https://www.buzzfeednews.com/article/hamedaleaziz/tony-pham-new-ice-director
***
*Vẽ Vang Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn.. Luật sư Tony H. Phạm sẽ là xếp mới của Cơ Quan Di Trú và Quan Thuế Hoa Kỳ ( Immigration and Customs Enforcement / ICE).
Bài viết về Luật sư Tony H. Phạm sẽ là Tân Giám Đốc Sở Di Trú và Quan Thuế Hoa Kỳ ( ICE ),
của cô Destiny Nguyễn / Hâu Duệ Việt Nam Cộng Hòa.
***
*BỊ ÁM SÁT CHẾT DO LÀM PHIM LÊN ÁN BỌN CHÍNH TRỊ GIA, HOLLYWOO BUÔN BÁN TRẺ, ẤU DÂM.

Năm người đàn ông này là nghệ sĩ, ca sĩ Hollywood nổi tiếng ở mỗi lĩnh vực khác nhau, đáng tiếc họ có chung số phận chết vì ám sát. Họ lên án, chỉ trích những thành phần trong giới Hollywood, chính trị gia ấu dâm, hiến tế trẻ cho quỷ Satan, cái kết thật đắng dành cho họ, truyền thông báo chí tuyên bố lý do vô cùng nhạt nhẽo nhàm chán điệp khúc 2 chữ”Tự Tử” .

Cái chết của đầu bếp lừng danh Anthony Bourdain tôi đã viết ở bài trước ,4 người còn lại là chưa nói đến. Đó là lý do có bài viết của hôm nay.

Tên của 4 người:
-Ca sĩ, nhạc sĩ: Chester Bennington
– Ca sĩ : Chris Cornell
-DJ : Avicii
– Diễn viên: Isaac Kappy

Riêng 4 người Chester Bennington, Chris Cornell ,Avicii, Anthony Bourdain cùng nhau thực hiện film tài liệu tên: “The silence of children” ( Những đứa trẻ câm lặng) tiết lộ sự thật về pizzagate, tệ nạn buôn bán giết hại trẻ em của giới Hollywood và chính trị gia. Nhưng lần lượt bốn người chết đột ngột trong khoảng 1 năm, thông tin báo chết vì tự tử.
Chris Cornell và Chester Bennington là 2 ngươi bạn thân, đã từng cùng nhau làm dự án film này. Avicii cũng cố gắng phơi bày sự thật về đường dây buôn người. Tất cả họ đều cố gắng nói ra những sự thật tồi tệ nhưng họ đã ko kịp trước bàn tay sát nhân của kẻ độc ác.

Xem link phim: Những Đứa Trẻ Câm Lặng
http://thesilentchildren.com/trafficking-video/

http://thesilentchildren.com/documentary-film-background-information/

Bộ phim này, khởi đầu từ nghệ sĩ LeRoi Moore (trong ban nhạc Dave Mathews Band) và hôn phu Lisa Beane, nhưng sau đó đã bỏ dở sau khi Cornell ra đi vào năm 2017.

Child trafficking – Đường dây buôn trẻ em
Hãy coi video sau bởi nghệ sĩ Avicii: For A Better Day
https://youtu.be/Xq-knHXSKYY

Đây là một bằng chứng khủng khiếp nhất về hành vi giết người diệt khẩu của giới tội phạm buôn trẻ em. Đã đến lúc phải thức tỉnh, nếu ko sẽ còn nhiều người khác chết oan.
Kế tiếp là diễn viên Isaac Kappy nổi tiếng sau phim Bom Tấn. Vào tháng 4/2019, Kappy đã livestream điểm mặt 1 list những người nổi tiếng ở Hollywood bao gồm Tom Hanks, Michael Jackson và Steven Spielberg là những #Hollywoodpedo . Kappy nói tất cả bọn họ là thứ bệnh hoạn, ấu dâm trẻ em tàn bạo ngang hàng với Jimmy Savile, kẻ lạm dụng trẻ em khét tiếng người Anh.

Xin xem video:
https://youtu.be/XMrEcdbeh78

Kappy cũng cáo buộc giới thượng lưu Hollywood cao cấp (ELITE) đam mê “ăn thịt người”, và nói rằng dòng họ trùm ngân hàng Rothschild là những kẻ sành sỏi về “ăn thịt người”.

Xin xem hình danh sách các nhân vật liên quan tới nạn hành hạ tra tấn và uống máu trẻ em mà Kappy và dân mạng liệt kê dưới đây, trong đó có một số chính trị gia như Hillary Clinton, John Podesta phó tổng thống.
Theo Kappy, nạn ấu dâm và ăn thịt người cũng tràn ngập các phương tiện truyền thông chính thống. Kappy cáo buộc Mark Thompson, người điều hành tờ New York Times, và sau này điều hành đài BBC trong nhiều năm, có liên quan đến những hành vi đen tối này và đồng lõa trong việc che đậy tội ác của giới Elite (Yêu Tinh) trong ngành giải trí.
Kappy còn viết (xin xem hình ở dưới): Năm ngoái tôi bị giới Hollywood chèo kéo tôi gia nhập vào hội Illuminati cùng với Seth Green. Họ hứa trả tôi $250k/year và một chiếc xe hơi hiệu nào tùy ý. Tôi có thể hành hạ trẻ nhỏ với món tiền nhỏ mọn thế sao?

Xem thêm bài báo sau:
https://newspunch.com/tom-hanks-steven-spielberg-child-rape/
Chỉ 34 ngày sau đó, ngày 13/5/2019, báo chí loan tin Kappy chết vì tự tử.
Người ta nói Kappy nhảy cầu ở Flagstaff Arizona. Một tháng sau, có người nói Kappy viết thư tuyệt mệnh trên Instergram như sau:
https://www.instagram.com/p/BxYkbwkAINv/

Điều lạ lùng là trước đó 1 tháng 10 ngày, tức ngày 4 /4 vào lúc 18:34, xuất hiện một post của Tom Hanks với hình ảnh bí ẩn là chiếc bao tay bẩn nằm lay lắt ở trên đường. Với một câu Tweet: Historic Route 66? Road Killed? I hope not! Hanx. (Xem hình ở dưới)

Hoặc link Twitter của Hanks:
https://twitter.com/tomhanks/status/1114014676734451712?s=21

Thực tế, Kappy ko chết vì nhảy cầu. Kappy bị rượt đuổi bởi 1 xe truck trên xa lộ 66 ở gần cây cầu đó và chết vì tai nạn xe hơi. Làm thế nào Tom Hanks biết trước được điều này?! Rõ ràng đó ko phải là 1 câu nói vu vơ. Mà đó là 1 kế hoạch thủ tiêu mà ko cần giấu diếm. Mang lên Tweeter thì quả là quá ngạo mạng, coi thường công lý và công luận. Bà Hillary còn xoá 400.000 email giao dịch ấu dâm và hiến tế trẻ khi sự việc bị bại lộ bởi Trump điều tra. Còn Tom Hanks vẫn còn nguyên, ko hề xóa đi bất cứ thứ gì hắn từng đăng, như thế đủ hiểu hắn đang thách thức Trump, thách thức truyền thông.

Ký giả, nhà thơ Lynn Gradhill viết hôm 19/7/2020 như sau:
“Tôi nhớ #IsaacKappy, anh ta ko hề tự tử, anh ta đã bị giết vì cảnh báo về những kẻ ấu dâm ở Hollywood, và những chính trị gia ấu dâm thực hiện các nghi lễ Satan, giết trẻ em để uống máu có chất trường sinh Adrenochrom, God Bless You, “

Hôm nay tôi lại nhắc đến Tom Hanks có chiếc bao tay bẩn thêm lần nữa, nó có ý nghĩa gì ???
Chắc quý vị cũng đoán ra được phần nào, mỗi bài viết của tôi đều mang thông điệp đưa tin, giá trị lòng trắc ẩn của con người, đứng về chính nghĩa, lên tiếng cái sai, bảo vệ con em chúng ta ở thế hệ sau sẽ ko phải là nạn nhân của chúng. Ở thời mạt pháp những kẻ khoác chiếc áo phụng sự Chúa, những kẻ quyền cao chức vọng, những kẻ đạo mạo toàn là quỷ đội lốt người.

Phần 1 : https://totaldisclosure.net/deep-dive/anthony-bourdain-i/
Phần 2 : https://totaldisclosure.net/deep-dive/anthony-bourdain-ii/

Sent from my iPad
Jacqueline Mã Phương Liễu
Jacquelinelieu@yahoo.com
***
*Đàn ông Mỹ đen lái xe bắn vào nhóm những người ủng hộ TT Trump trong đó có đàn bà và trẻ em …

Nhưng không thấy CNN hay TTTT đưa tin …

Trích: “… In another story you will likely not see on CNN or the mainstream news, a black man opened fire on a group of supporters of President Donald Trump, including women and children. …” ngưng trích.

Nguồn: https://www.blabber.buzz/conservative-news/995072-black-man-runs-drive-by-shooting-on-trump-supporters-including-women-and-children?utm_source=c-pm&utm_medium=c-pm-email&utm_term=c-pm-Microsoft&utm_content=1HO0pghYvHzwiyRECnb5gQm-gkw..A
Black Man Runs Drive By Shooting On Trump Supporters Including Women And Children Featured
Written by Carmine Sabia Jr. | Source: TheFederalistpapers | August 26, 2020 02:26 PM


In another story you will likely not see on CNN or the mainstream news, a black man opened fire on a group of supporters of President Donald Trump, including women and children.
The incident occurred on Tuesday when Marquise Damarius Asomani, 23, ran a drive by on a group of women in South Carolina who were holding a pro-Trump rally, WCSC reported.
Officers said that witnesses described the shooter as driving “by more than once, making derogatory remarks and yelling obscenities at them from their vehicle.”
The man was yelling out of his car window as he stuck his hand out with what appeared to be a handgun.
”All of a sudden you know bang bang bang bang bang bang bang” one of the demonstrators, Matthew Ostrowski, said.
TRENDING:Los Angeles County Sheriff’s Department Has REFUSED to Turn Over More Than 25,000 Criminals to ICE This Fiscal Year
“It was ridiculous. There were kids everywhere,” he said. “They drove by really slow and saw everybody, so they knew exactly who was there.”
A trooper who was nearby gave chase and when he located the vehicle involved in the shooting he found it abandoned.
Later he saw another vehicle leaving the area with one of the people in it wearing clothing that matched that of the shooter.
After further investigation, and with evidence recovered, police say two of the males were released without charges. The driver of the vehicle, identified as 23-year-old Marquise Damarius Asomani of
Charlotte, was taken into custody.
Asomani is charged with six counts of assault and battery of a high and aggravated nature and one count each of unlawful carrying of a pistol, pointing and presenting firearms at a person and possession of a firearm during a violent crime.
“I think it’s sad honestly that we’re showing support for the president and you have to be nervous about somebody coming and doing
this,” rally goer Lindsey Portugal said. “I mean that’s just discouraging.”
***
*Úc thu hồi sách giáo khoa vẽ ‘đường lưỡi bò’ phi pháp của TC
August 27, 2020
Một sách giáo khoa tiếng Trung được dùng trong các trường học ở Victoria đã bị thu hồi vì chứa thông tin tuyên truyền của Bắc Kinh và tấm bản đồ “đường lưỡi bò” phi pháp mà Trung Quốc đơn phương vẽ ra để tuyên bố chủ quyền trên Biển Đông.
Theo The Guardian, cuốn sách Ngôn ngữ, Văn hoá và Xã hội Trung Quốc đang được sử dụng tại 11 trường học ở Victoria, được cho là dùng để thúc đẩy tuyên truyền của ĐCSTQ. Nhà xuất bản Cengage xác nhận 633 cuốn sách đã được bán tại Úc và 100 cuốn bên ngoài nước này.

Úc thu hồi sách giáo khoa vẽ ‘đường lưỡi bò’ phi pháp của Trung Quốc – Nhân Quyền
Úc thu hồi sách giáo khoa vẽ ‘đường lưỡi bò’ phi pháp của Trung Quốc – N…
Úc thu hồi sách giáo khoa vẽ ‘đường lưỡi bò’ phi pháp của Trung Quốc
August 27, 2020
Một sách giáo khoa tiếng Trung được dùng trong các trường học ở Victoria đã bị thu hồi vì chứa thông tin tuyên truyền của Bắc Kinh và tấm bản đồ “đường lưỡi bò” phi pháp mà Trung Quốc đơn phương vẽ ra để tuyên bố chủ quyền trên Biển Đông.
Theo The Guardian, cuốn sách Ngôn ngữ, Văn hoá và Xã hội Trung Quốc đang được sử dụng tại 11 trường học ở Victoria, được cho là dùng để thúc đẩy tuyên truyền của ĐCSTQ. Nhà xuất bản Cengage xác nhận 633 cuốn sách đã được bán tại Úc và 100 cuốn bên ngoài nước này.
***
*Rất Quan Trọng – Xin Đọc Ngay.

>> Dưới đây là sự thật, việc xảy ra ở San Jose. Lúc này người khùng nhiều lắm, đi đường nhớ cẩn thận.

>>> Message của nhà văn Nguyễn Bá Trạc, Hiện ở Phần Lan. Em ruột ông bị kẻ lạ mặt tấn công ở San José, gây thương tích trầm trọng.
>>> tdp

>>> “EM TÔI BỊ KẺ LẠ TẤN CÔNG TRONG LÚC ĐI BỘ TRÊN ĐƯỜNG, Nguyễn Tuấn Hùng (ca sĩ Văn Quân) hiện đang nằm trong phòng cấp cứu tại Bệnh Viện Regional Medical Center, San Jose, Calfornia.. Thương tích trầm trọng: xuất huyết não, gẫy xương sườn. Vụ tấn công này là “random attack”, kẻ tấn công bất ngờ hành động với bất cứ ai trên đường. Có khi là để cướp giật, nhưng em tôi đi bộ gần nhà, không đem theo ví tiền. Bị đánh bất tỉnh, em tôi không biết việc gì xẩy ra, cũng không nhớ được kẻ tấn công. Có nhân chứng nhìn thấy nhưng cũng không mô tả được kẻ tấn công cho cảnh sát. Tuy nhiên cảnh sát cho biết sau việc em tôi bị tấn công vào khoảng 8 giờ tối ngày 17/8/20 ở San Jose, thì sau đó gần địa điểm ấy cũng có sự kiện tương tự xẩy ra mà cảnh sát tin rằng đây là cùng một hung thủ.
>>> Tôi sống ở Phần Lan, liên lạc được bằng điện thoại với con gái để biết các sự kiện xẩy ra ở California. Chỉ biết khuyên các con vẫn phải cố bình tĩnh và giữ sức khỏe để có thể cùng nhà thương và các bác sĩ, y tá săn sóc chú.
>>> Với những thương tích trầm trọng của em tôi, xin thông báo cho các thân nhân và bạn hữu biết để cầu nguyện cho em tôi, chưa biết sẽ ra sao.
>>> Ngoài ra cũng để các thân nhân và bạn hữu biết mà cẩn thận khi đi bộ, đi dạo một mình. Nhất là thời gian này – chẳng hạn ở California đang bị “làn sóng nóng” (heatwave), thời tiết nóng nực bất thường – và với tình trạng cách ly vì dịch bệnh Covid, đang có nhiều người trở thành bất thường về tâm thần.
>>> Nguyễn Bá Trạc, Phần Lan, 2 giờ trưa 18/8/20.
***
*LUẬT SƯ MỸ GỐC VIỆT BỊ Đ.Á.NH DẬP MIỆNG VÌ MẶC ÁO GHI DÒNG CHỮ “Đ.TRUMP” ĐẾN QUẬY PHÁ Ở ĐẠI HỘI ĐẢNG CH


*TẨY CHAY TỘI CHỬI ĐỤ TRUMP CỦA TÊN LUẬT SƯ MỸ GỐC VIỆT Mấy hôm nay cư dân mạng xôn xao về hình ảnh tên luậ…
PHE DÂN CHỦ MỸ ĐANG RỐI LOẠN ?
LÀM TỰ THIỆN TRONG CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI LÀ “PHẢN ĐỘNG”?Mấy hôm nay cư dân mạng xôn xao về hình ảnh tên luật sư Mỹ gốc Việt mặc áo ghi dòng chữ đụ Trump tới quậy phá Hội nghị quốc gia Cộng Hòa bị đ.ánh dập miệng. Trong lúc chờ Tổng thống Trump đọc diễn văn tại Hội RNC, xin điểm qua một vài nét về tên luật sư giẻ rách này.

Tên đầy đủ của nó là Nguyễn Thành Tín và Tín Thành Nguyễn là tên gọi theo cách gọi của Mỹ. Nó sanh ra ở Nome, Alaska trong một gia đình người Việt tị nạn cộng sản nhưng nó đã dành phần lớn cuộc đời của nó ở Charlotte, North Carolina, nơi cả hai bên gia đình nó sanh sống. Năm 2002, nó tốt nghiệp tại Đại học Chapel Hill, North Carolina tại với bằng Cử nhơn Nghiên cứu Quốc tế và Nghiên cứu Châu Á. Năm 2006 nó lấy bằng Tiến sĩ Luật tại Trường Luật Đại học Trung tâm North Carolina.

Nó là người sáng lập và đối tác quản lý của công ty luật Tin Thanh Nguyen có trụ sở tại Charlotte, North Carolina, nơi được Đảng Cộng hòa chọn làm trung gian Hội nghị quốc gia Cộng Hòa năm nay.

Nó đã hành nghề luật sư hơn 11 năm. Nó hoạt động trong lãnh vực cung cấp các dịch vụ pháp lý cho khách hàng trên khắp Hoa Kỳ. Nó hỗ trợ khách hàng với nhiều vấn đề về nhập cư, từ đơn và đơn thỉnh cầu với Sở Di trú và Nhập tịch Hoa Kỳ (USCIS) và xử lý lãnh sự các thị thực nhập cư và không nhập cư được chấp thuận tại các Lãnh sự quán Hoa Kỳ trên toàn thế giới cho đến đại diện cho các khách hàng bị Bộ giam giữ của Bộ An ninh Nội địa (DHS), Cơ quan Thực thi Hải quan Nhập cư (ICE) để bào chữa cho khách hàng trong thủ tục loại bỏ trước Tòa án Di trú và Hội đồng Kháng cáo Nhập cư (BIA), và đại diện cho khách hàng tại Tòa án Quận Liên bang Hoa Kỳ đối với các thủ tục tố tụng Writ of Mandamus và Habeas Corpus.

Nó là một thành viên tích cực của cộng đồng ở Charlotte. Nó là thành viên hội đồng sáng lập của Liên minh Đông Nam Á (SEAC), một tổ chức công bằng xã hội và thanh niên đa chủng tộc ở Charlotte. Nó là luật sư ủng hộ hàng đầu tại SEAC, đại diện cho các gia đình nhập cư / tị nạn là nạn nhơn của bạo lực cảnh sát. Nó cũng cung cấp hỗ trợ pháp lý, đại diện và cố vấn cho thanh thiếu niên bị vướng vào hệ thống tư pháp vị thành niên.

Nó được nhận vào các Quán bar của Quận Bắc Carolina và Mecklenburg, cũng như Tòa án Quận của Hoa Kỳ cho Quận Tây và Đông của North Carolina. Nó là thành viên của Hiệp hội Luật sư Nhập cư Hoa Kỳ (AILA) và từng là Chủ tịch Ủy ban Pro Bono trước đây. Nó từng là thành viên hội đồng quản trị của Liên minh Tự do Dân sự Hoa Kỳ – North Carolina (ACLU-NC) và hiện đang phục vụ trong Ủy ban Pháp lý.

Việc nó căm thù Tổng thống Trump và viết dòng chữ đụ Trump trên ngực áo tới quậy phá Hội nghị quốc gia Cộng Hòa nơi nó sống là vì nếu ông Trump đắc cử Tổng thống một nhiệm kỳ nữa thì nó sẽ húp cháo rùa vì cái nghề gian lận thị thực giúp cho tụi con cái đảng viên cộng sản ở Việt Nam, Tàu cộng,… sẽ bị phá sản do chánh sách nhập cư không khoan nhượng của ông Trump làm cho nó bị phá sản, thất nghiệp.

Mặc dù nó là kẻ tị nạn cộng sản nhưng những hành động của nó lại giúp ích cho cộng sản từ việc gian lận thị thực cho con cái cộng sản được nhập tịch Hoa Kỳ cho tới việc nó chửi rủa Tổng thống Trump, phá hoại Hội nghị quốc gia Cộng Hòa,…

Ngẫm mà đau, cũng là nạn nhơn của cộng sản, tị nạn cộng sản nhưng ông Tony H Pham thì được chánh quyền Tổng thống Trump trọng dụng, bổ nhiệm chức Quyền Giám đốc ICE để thắt chặt nhập tịch gian lận từ những người gốc Châu Á nói riêng và các cuộc di dân lậu nói chung, còn thằng luật sư Tin Thanh Nguyen này thì lại thể hiện bản chất mọi rợ khi viết dòng chữ đu Trump trên ngực áo. Một hành vi vô văn hóa không thể có từ một luật sư, nó còn tệ hơn con Vẹm cái Mai Khôi vì con ca nô này chỉ dừng lại ở việc đòi đái vào mặt Trump còn thằng luật sư này thì đòi đụ Trump, thằng nào là loại biến thái nặng rồi nên bị dập mỏ là còn nhẹ đó.

Với tư cách cá nhơn, tui kêu gọi cộng đồng người Việt Nam không cộng sản hãy tẩy chay cái công ty của thằng luật sư mất nết Tin Thanh Nguyen kia. Số phone của nó nè: Ở Hoa Kỳ là + 1.704.461.1527 và ở Việt Nam là + 84 9 69 89 60 79./.

Tran Hung.
***
*BS MIỀN BẮC LÊ NHÀN :HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI…

Phải đọc !!! Chuyển thêm lần nữa bài viết tuyệt vời.
Giản dị, nhưng quá tuyệt vời !
TG.
HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI…
Bài viết cực hay vì tính xác thực và chân thành của tác giả BS miền Bắc Lê-Nhàn .. các bạn trẻ VN nên noi gương vị BS này để thay đổi cuộc đời mình và xã hội khốn nạn bạn đang sống. Tôi xin kết luận bằng nhận xét sau đây :

” Cộng sản đi tới đâu là nó biến con người thành súc vật.”
John T.
8-28-2020

HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI…

BS Lê Nhàn trả lời đọc thật thắm thía.

HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI !
Bs Lê Nhàn

“Tính không trả lời câu hỏi này vì không có thời gian, bởi tuần này đổi thời khóa biểu nên suốt từ 7g tối qua đến 12g trưa nay tôi làm việc liên tục. Về nhà ngủ được một giấc rồi lại phải đi làm, đến giờ mới vừa ăn cơm xong.
Nhưng thôi, trả lời cho thỏa lòng người hỏi.

Nếu như có người hỏi là “Tại sao Nhàn Lê sinh ra lớn lên, học hành ở miền Bắc nhưng bây giờ lại nói người Bắc chúng tôi làm hỏng hết, rồi lại thích miền Nam, lại thích luôn cái chế độ miền Nam trước 1975 nữa…”. Nhàn Lê đã “ăn cháo, đá bát”… nói chung là phụ bạc nơi nuôi mình khôn lớn.
Vậy Nhàn Lê trả lời sao ?

Thưa các anh chị!
Thưa các bạn và các em!
Chính vì tôi đã nhìn quá rõ, tôi hiểu quá thấu nên tôi biết nó hỏng, và tôi nói ra sự thật là nó hỏng.

1. Tại sao tôi làm bác sĩ?
Mẹ tôi nói “Con ạ, bây giờ đi bệnh viện mà không có tiền thì họ không chữa cho mình đâu”.
Tôi đã nói “Mẹ cố gắng mẹ nhé, lớn lên con sẽ làm bác sĩ, con chữa bệnh cho mẹ khi ấy mẹ sẽ không phải mất tiền nữa, còn bây giờ mẹ phải tìm moi cách để giữ lấy mạng sống của mình”.
Vì lời hứa của đứa trẻ 8 tuổi khi ấy đã thôi thúc tôi vượt qua rất nhiều khó khăn mà không thể kể hết của một đứa con nhà nghèo, đến ăn còn không đủ no, ăn 2 bữa cơm độn khoai cho no đã là quá sức của cha mẹ nó, bữa sáng là một điều xa xỉ.
Tôi hỏi ngược lại, nếu một xã hội tốt đẹp thì một đứa bé 8 tuổi nó có phải nghĩ tới vấn đề nhức nhối đó không? Hay nó được lớn lên với một tuổi thơ trong sáng, êm đềm và mơ mộng?

Cha mẹ tôi đã phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời để có được hạt gạo mà nuôi chị em tôi trong khốn khó, vậy TÔI PHẢI BIẾT ƠN AI?
– Vì đất nước phải bước vào thời kỳ quá độ để đi lên Chủ Nghĩa Xã Hội, cho nên đảng và chính phủ đã tập trung xây dựng nên những con người mới XHCN.

Ở nông thôn, ông bà cha mẹ chúng tôi bị ép buộc vào hợp tác xã, nhưng hậu quả của nó như thế nào thì ai cũng thấy rõ, một ngày lao động (một công) được tính bằng 800 g thóc, toàn dân đói rã họng nhưng không ai được đi ngược lại chủ trương của đảng và nhà nước.
Không ai được trồng thêm củ sắn, củ khoai để cứu đói cho đàn con đang tuổi ăn, tuổi lớn của mình.

Chị em chúng tôi phải đi vớt bèo dưới cái lạnh cắt da, cắt thịt để nuôi lợn, con lợn ấy lớn lên phải bán nghĩa vụ cho hợp tác xã, nhìn họ cướp đi công sức của mình mà nước mắt lưng tròng, chúng tôi thèm nhỏ dãi miếng thịt nhưng không có ăn, đến tết thì hợp tác mới chia cho được mấy lạng… Để hậu quả kéo dài cho tới tận bây giờ cứ có mùi nhang là tôi lại thèm ăn thịt luộc (bởi hồi đó Tết thắp nhang cúng ông bà thì mới có thịt ăn một bữa liếm mép).
Ai đã nuôi tôi khôn lớn? Cha mẹ tôi hay đảng và chính phủ?
Ai đã cướp con lợn, ai đã cướp miếng thịt của chị em chúng tôi để giờ đây nói là tôi “đái bát”?
Dưới cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, chúng tôi sống hoang dã như những đứa trẻ mà Giáo Sư Ngô Bảo Châu đã nhìn thấy và mô tả. Có ai cho tôi manh áo ấm không? Chúng tôi đi chân trần trên băng giá, có ai cho tôi đôi dép không hay chỉ biết đến cướp đi thành quả lao động của chúng tôi?
Và nếu hồi đó không có cái chủ trương vào hợp tác xã chết tiệt ấy thì chiều cao của tôi có lẽ hơn bây giờ ít nhất là 5 cm, khi đi ra quốc tế tôi có thể nhìn ngang chứ không phải như bây giờ là phải ngước lên và tự hỏi rằng “cao như thế có mát hơn không”.

Thời ấy muốn thịt con gà cũng phải giấu giếm đừng để nó kêu, bởi ăn thịt là có tội, mình nuôi nó lớn nhưng không được phép ăn mà phải bán cho nhà nước … để làm gì?
“Mỗi người làm việc bằng hai để cho cán bộ mua đài mua xe.
Mỗi người làm việc bằng ba để cho cán bộ xây nhà xây sân”
Như vậy phải hỏi tôi có hận hay không chứ? Tại sao tôi phải biết ơn, ơn ai? Ơn cái đứa chết tiệt nào nó đẻ ra cái chính sách vận hành ngu xuẩn và dốt nát thể? Để một thế hệ người Việt thấp còi và đần độn vì thiếu dinh dưỡng?
Ai nuôi tôi lớn kiểu điên rồ như thế để bắt tôi phải biết ơn?
2. Tại sao tôi yêu miền Nam?
Khi tôi nửa ăn, nửa nhịn để cố gắng lê lết cho hết 6 năm đại học, có những hôm đi phụ mổ bị té xỉu … nói lời hay ý đẹp là kiệt sức, nhưng thực ra là ĐÓI ĂN.
Tôi đói ăn suốt 6 năm đại học, chất dinh dưỡng nào để cho tuổi này cạnh tranh tầm vóc với thế giới? Có ai cho tôi xu nào để tôi ăn cho đỡ đói không hay chính mẹ tôi, đến cái bánh cũng không dám ăn mà phải để dành tiền cho tôi, cho dù chỉ là 500 đồng?
Và sau khi ra trường, tôi long đong lận đận đến 3 năm, cầm tấm bằng mà bao nhiêu lần bật khóc.
Bố tôi đã nói:
“Con ạ, mình không có chức, không có quyền cũng không có tiền nên xin việc khó lắm, có lẽ bố mẹ đã bất lực, con hãy tự tìm đường đi cho mình. Xã hội này không có chỗ nào công bằng để đấu sức bằng trí tuệ của mình đâu con.
Tất cả đều được đo đếm bằng tiền cho dù tiền đó là tiền tham nhũng, cho dù tiền đó là tiền hối lộ. Cho dù đó là tiền tham ô mồ hôi và nước mắt của người dân để họ đút vào túi riêng, cái túi tham vô độ làm cho cuộc sống của người dân trở nên khốn cùng.
Cha mẹ nuôi 6 năm ăn học đã kiệt sức lắm rồi con”.

Nhắc lại lần thứ ba là đã có lúc tôi tính đến việc đi vận chuyển ma túy thuê để có tiền xin việc, nhưng may thay chợt nhớ tới câu của nhà Phật rằng “Phàm làm việc gì cũng phải nghĩ đến hậu quả của nó” và tôi đã giật mình tỉnh thức. Nếu không thì có lẽ thân xác này đã trở về với cát bụi hoặc giờ này tôi đang cải tạo với cái án chung thân trong một nhà tù nào đó.
Có ai và có bao giờ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như thế không?
Chỉ vì không có tiền xin việc, cho nên tôi hỏi lại đứa nào ăn cháo, đứa nào đái vào bát?
Nếu không có mảnh đất Sài Gòn cho tôi lưu lạc thì giờ này có tôi đang ngồi gõ phím không?
Nếu không có con người Miền nam hiền hòa thì tôi có sống được?
Nếu họ lưu manh lừa lọc khi tôi mới chân ướt chân ráo đến đây thì cuộc đời tôi sẽ khốn nạn ra sao?
Vì sao họ lại hiền hòa như vậy?
Đó là vì cha ông của họ sống có nhân, có nghĩa và chính lớp người đi trước đã dạy con cháu họ như vậy, chứ không phải cái thứ lưu manh, lừa đảo.
Và tôi biết qua những người bạn thì Sài Gòn cũng không còn được như xưa nữa, vì sao?
Ai đã làm nó trở nên hoang tàn như thế? Ai đã làm cho nó mất tình người như thế?
“HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI. HÃY TRẢ LỜI TÔI ĐI!”

Lê Nhàn
***
*Sổ Tay Ký Thiệt kỳ 418 (Đời Nay ra ngày 28.8.2020)

Ký giả ăn mày

Ngày nay, trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại không mấy người còn nhớ câu chuyện “ký giả ăn mày”, hay ký giả đi ăn mày, trừ những người từng sống ở Sài-Gòn vào những năm đầu thập niên 1970.

Khoảng năm 1972, chính quyền VNCH đã cho áp dụng luật báo chí mới, Sắc Luật 007, với quy định số tiền ký quỹ khá lớn làm cho báo không có tiền ký quỹ đành phải tự đóng cửa. Cũng theo luật này, tờ báo nào bị tịch thu lần thứ hai do có bài vi phạm an ninh quốc gia và trật tự công cộng thì sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn. Luật này nhằm kiểm soát sinh hoạt báo chí tại miền Nam chặt chẽ hơn và ngăn ngừa sư xâm nhập của VC vào làng báo, đặc biệt là tại Sài-Gòn. Vài tờ báo đã bị đóng cửa, chủ báo bị phạt, bị tịch thu tiền ký quỹ, một số ngừoi làm báo còn bị truy tố ra tòa, và bị kết án tù. Trước tình hình đó, giới báo chí tại Sài-Gòn đã tập hop lại để tìm biện pháp đối phó, cùng hành động nhằm chống lại việc thi hành Luật 007.

Ngày 8 tháng 9 năm 1974, một cuộc họp đã được hội chủ báo tổ chức, với ba đoàn thể ký giả tham dự, đã bầu ra Ủy ban Đấu tranh đòi Tự do Báo chí do ông Nguyễn Văn Binh, dân biểu đối lập, đại diện báo Đại Dân Tộc làm chủ tịch.

Hình thức đấu tranh “ký giả xuống đường đi ăn mày” được hội nghị biểu quyết chấp thuận. Ban tổ chức quyết định chọn ngày 10 tháng 10 năm 1974 làm ngày xuống đường biểu tình. Nón lá, bị, gậy (các vật dụng của ăn mày) được chuẩn bị sẵn. Các khẩu hiệu làm sẵn đeo trên ngực, kẻ trên nón lá dòng chữ “10.10.1974, ngày ký giả đi ăn mày”. Trong khi chính thức thông báo trước cho chính quyền biết cuộc đi ăn mày để phản đối Luật 007, ban tổ chức cũng còn bố trí lực lượng kín theo vòng trong, vòng ngoài, sẵn sàng đối phó với sự đàn áp của an ninh chìm nổi.

Suốt trong ngày 9.10.1974, nhiều thành phần trong giới báo chí, quần chúng cảm tình với báo chí, nghị sĩ, dân biểu… đã đến Câu lạc bộ Báo chí (số 15 Lê Lợi) để bày tỏ cảm tình, và tiếp tế thức ăn, đồ uống, kể cả thuốc lá.

Tháng 10 năm 1974 cũng là lúc Bộ Chính Trị đảng CSVN tại Hà-Nội nhóm họp do Lê Duẩn chủ tọa để lên kế hoạch cho cuộc tổng tấn công mùa xuân 1975, dồn toàn lực “giải phóng” miền Nam, sau khi Quốc Hội Hoa Kỳ cắt giảm hầu hết viện trợ quân sự cho VNCH từ 1.7.1974.
Trên các mặt trận khắp miền Nam cũng đang diễn ra những trận đánh ác liệt, từ Hồng Ngự đến Cửa Việt, Sa Huỳnh, Tống Lê Chân, Bình Long…

Sáu tháng sau, VNCH bị xóa tên vào ngày 30.4.1975, làng báo bất khuất của Sài-Gòn cũng nằm xuống theo cái chết của Tự Do tại miền Nam Việt Nam. Báo chí không còn. Ký giả thất nghiệp nằm nhà, muốn đi…ăn mày cũng chẳng ai cho, dù là… vài điếu thuốc lá, được “Giải phóng” thương tình, cho đi “học tập” trong các trại tù mà có người gọi là “Đại Học Máu”, vừa được lao động, vừa được ăn những cao lương mỹ vị như thằn lằn, ếch nhái và rau cỏ trong rừng. “Đại học máu” thường là từ 5 năm tới 10 năm mới tốt nghiệp. Có người không bao giờ ra, vì lỡ ăn phải rau lá hay cóc nhái độc địa, hay chết vì bạo bệnh, vì tai nạn, hay bị đánh đập, hành hạ dã man…

Những khổ đau nhục nhã trong bao nhiêu năm “học tập” đã được những người may mắn … tốt nghiệp, được trả tự do, và được sang Mỹ sang Tây viết ra, thuật lại trên hàng chục cuốn hồi ký, hàng trăm, hàng ngàn bài báo.

Nói cho đúng, những thảm họa, khổ đau mà giới báo chí Sài-Gòn phải trải qua chỉ là một phần của những thảm họa khổ đau to lớn hơn mà dân tộc Việt Nam đã và đang chịu đựng từ ngày 30,4,1975 cho đến nay. Và, có một số người đã chê trách việc “đi ăn mày” của ký giả Sài-Gòn năm 1974 cùng với những rối loạn khác ở hậu phương đã góp phần làm cho miền Nam VN suy yếu và đi đến sụp đổ trước cuộc tổng tấn công của CSBV.

Buộc tội như thế kể cũng không…oan cho giới ký giả Sài-Gòn, nhưng có thể Quân lực VNCH chiến đấu can trường, vẫn bảo vệ dược miền Nam Tự Do, nếu (chữ nếu chết người), tại “hậu phương lớn” Hoa Kỳ đừng có bọn nhân danh “phản chiến” nhưng lại hoan hô hcm và cổ võ cho cuộc xâm lăng của CSBV, và, nếu (lai nếu), đừng có bọn ký giả thân cộng đâm vào sau lưng Quân đội Mỹ đang chiến đấu tại VN, hoan hô bọn phản chiến, và gây áp lực trên chính trường Mỹ đưa đến việc Mỹ rút quân, bỏ rơi đồng minh và cúp việc trợ.

Ngày nay, không còn ai tranh cãi về sự thật lịch sử: “Mỹ đã không thua CSBV trên chiến trường Việt Nam, nhưng đã phải tháo chạy vì bị truyền thông báo chí Mỹ đâm sau lưng”.

Tiến sĩ Nguyễn Anh Tuấn, một nhà khoa học chính trị tại Mỹ đã nhiều năm nghiên về lịch sử mối quan hệ giữa Hoa Kỳ và Việt Nam, trong một bài được phổ biến vào ngày 12.7.2020 đã viết như sau:

Theo TT Nixon cho biết, những lãnh tụ then chốt của phong trào phản chiến là những người thuộc phe Tân Tả Phái (New Left). Họ là nhửng trí thức trong các viện đai học, truyền thông báo chí, các nghị sĩ và dân biểu tại Quốc Hội, những lãnh tụ chính trị, những quân nhân hay giới sinh viên đại học, các tài tử Hollywood, hoặc các danh ca, cũng như các quan tòa và giới luật sư. Những người này chủ trương tổ chức các cuộc biểu tình bạo động (violent protester) để gây sự hỗn loạn tơi bời trên nước Mỹ. Họ thù ghét nước Mỹ, và mục đích của họ là làm thế nào cho Hoa kỳ thảm bại nhục nhã tại VN. Họ không hề che giấu sự tôn sùng cộng sản. Họ công khai phất cờ Việt Cộng trong các cuộc biểu tình, và hô to: hồ…hồ…hồ chí minh, sẽ chiến thắng. Ngoài ra mục đích của họ là phá cho tan tành hệ thống xã hội dân chủ của Mỹ. Họ phải sử dụng bạo lực và bạo động để đạt mục tiêu ấy.

Các sinh viên biểu tình đã bắn vào cảnh sát và những nhân viên cứu hỏa, bắt làm con tin các viên chức đang điều hành viện đại học, phá hoại các cao ốc, mang súng shotgun, đốt các cao ốc, đập vỡ các cửa sổ, vứt rác vào mặt các viên chức chính quyền, và đặt bom trong các phòng học. Từ niên khóa 1969 đến 1970 đã có tới 1800 cuộc biểu tình. Số biểu tình bị giam giữ là 7500 người, 247 người chuyên đi phóng hỏa đốt nhà, 462 người bị thương, nạn nhân 2/3 là cảnh sát, trong đó có 8 người chết. Bạo động không chỉ giới hạn tại các viện đại học, mà lan tràn khắp quốc gia. Từ tháng 1.1969 đến 1970, đã có 40.000 vụ bom nổ, hoặc dùng bom để đe dọa. những tổn thất về tài sản lên tới 21 triệu, cả trăm người đã bị thương, và có 43 người bị chết. Đám biểu tình gọi Hoa Kỳ là “quốc gia con heo” (pig nation), và họ muốn Hoa Kỳ chấm dứt Chiến tranh VN.

Từ 1969, Nixon và chính quyền của ông phải đối diện với bao nguy hiểm khi các nghị sĩ và dân biểu Tân Tả Phái thuộc đảng Dân Chủ làm luật để buộc TT Nixon phải chấm dứt chiến tranh. Các nghị sĩ và dân biểu chống chiến tranh đưa ra nghị quyết buộc Nixon phải rút quân để đổi lấy các tù binh Mỹ.

Giới truyền thông báo chí Hoa Kỳ, tuyệt đại đa số theo Tân Tả Phái nên tìm mọi cách để đổ dầu vào lửa từ Việt Nam đến Washington. Họ rất bất lương, xuyên tạc và bóp méo tất cả sự thật mọi nguồn tin tức từ Việt Nam. Họ tấn công tàn nhẫn và tàn bạo chính quyền VNCH và Hoa Kỳ.

TT Nixon tuyên bố: Tôi rất cảm phục và yêu mến những người dân miền Nam VN. Miền Nam là một quốc gia can đảm phi thường (courageous nation). Họ đã phải gánh chịu bao đau khổ chồng chất trước kẻ thù quá sức độc ác và tàn bạo, kể cả đối với đàn bà và trẻ em, cũng là những mục tiêu tàn sát của CSBV.

Trong năm 1969, khi đắc cử tổng thống, Nixon muốn chấm dứt chiến tranh, nhưng không phải bằng cách đầu hàng để cho Cộng sản áp đặt lên miền Nam VN một chế độ độc tài vô luân lên đầu người dân Đông Dương. Nixon muốn chấm dứt chiến tranh trong danh dự. Theo TT Nixon, Hoa Kỳ đã tham gia vào Chiến tranh VN để bảo vệ Miền Nam VN không rơi vào vòng nộ lệ của Công sản.

… Vào cuối 1960 và đầu 1970, tầng lớp trí thức Mỹ đứng lên chống lại mạnh mẽ cái họ gọi là khuynh hướng tư bản Hoa Kỳ. Họ cho Hoa Kỳ là quốc gia “Fát-xít” như Hitler, và là kẻ thù của thế giới. Họ phát động phong trào chống Mỹ trong Chiến tranh VN, và công khai hỗ trợ mạnh mẽ Cộng sản VN và Cộng sản Hoa Luc.

Trong mấy thập niên qua, những lãnh tụ phong trào phản chiến chống Chiến tranh VN như Bill Clinton, Hillary Clinton hay John Kerry, Joe Biden… trở thành lãnh tụ và tổng thống nước Mỹ, vì họ là những anh hùng chống chiến tranh VN. Sự thật lịch sử cho thấy những chính sách sai lầm của phe Dân Chủ Tả Phái từ 1960 tới 2016 đã đưa nước Mỹ càng ngày càng đi xuống trên mọi phương diện chỉ vì không hiểu gì về nước Tàu nên đã nỗ lực không ngừng để giúp cho một nước Tàu nghèo đói và lạc hậu vào 1960, trở thành cường quốc kinh tế. Về quân sự và chính trị thì khuynh đảo cả vùng Á Châu TBD và cả thế giới sau khi Hoa Kỳ tháo chạy và bỏ rơi tiền đồn hiểm yếu Việt Nam.” (ngưng trích)

Hiện tình chính trường nước Mỹ trong mấy năm gần đây cũng đang cho thấy có những dấu hiệu tương tự như những năm cuối của cuộc Chiến tranh VN, với sự xuất hiện nổi cộm của những thành phần tả phái cực đoan được sự cổ võ nhiệt tình của truyền thông phe đảng song song với các vụ bạo động, rối loạn kéo dài trên đường phố đang trên đà gia tăng trước ngày tổng tuyển cử 3.11.2020.

Qua Đại hội đảng Dân Chủ kéo dài năm ngày vừa chấm dứt, những khuôn mặt đã nhẵn trong cái “đầm lầy ở Washington”, với quá khứ đầy tì vết, đã nối đuôi nhau xuất hiện trước ánh đèn sân khấu không bao giờ biết hổ thẹn, để tự khoe tài, khoe giỏi và nói những điều hay đẹp nhưng trống rỗng, có khi chính mình cũng không tin. Tệ hơn nữa, có những kẻ bất cố liêm sỉ, bất cần sự thật, đã bịa đặt, dựng đứng điều gian để vu cáo, đả kích nặng nề thâm độc người kế nhiệm mình trong chức vụ tổng thống. Chắc không nói tên, người đọc cũng biết kẻ ấy là ai. Ông ta đã uốn lưỡi ca tụng Joe Biden, cựu phó của mình, lên tận mây xanh, dù khi Joe ghi danh ứng cử, ông ta đã công khi can ngăn: “Joe đâu có cần phải ra.” Vì sao? Vì ông ta thừa biết Joe mà ra thì chỉ mệt thân già mà chẳng nên cơm cháo gì!

Cựu TT Omaba vừa dứt lời tức thì được các “đại ký giả” của các hệ thống truyền hình phe tả xúm vào xun xoe tâng bốc, nào đúng là một tổng thống vĩ đại, nào một chính khách siêu hạng quốc tế, một nhà trí thức uyên thâm, vân vân và vân vân…

Ngày hôm sau, ông Trump chỉ đáp lễ nhẹ Obama một câu: “Nếu Obama tài giỏi như ông ta nói thì tôi đã không cần ra ứng cử và không đang làm tổng thống.”

Bỉnh bút Charles Hurt của Nhật báo The Washington Times thì viết: “Vợ chồng Obama nhắc cử tri Mỹ lý do vì sao họ đã bỏ phiếu bầu cho Donald Trump” (Obamas remind American voters why they elected Donald Trump). Và, ông ta giúp trí nhớ cho Obama:

“Trong tám năm, ông Obama đã phục vụ cho bạn như là một giáo sư kênh kiệu và một ông vua đức độ, khiêu vũ với các minh tinh âm nhạc và mê hoặc thế giới với những bài diễn văn hoa mỹ tạ tội cho quyền lực của nước Mỹ và ngay cả sự hiện hữu.
Và rồi bạn đã bầu cho một tên ngốc.
Về Tổng thống Trump, ông Obama nói: “Bây giờ đã gần hết bốn năm, ông ta không chứng tỏ sự quan tâm tới công việc, không quan tâm tới việc tìm một lãnh vực chung, không quan tâm tới việc dùng quyền lực đáng sợ của chức vụ để giúp đỡ bất cứ ai ngoài chính ông ta và bạn bè ông ta, không quan tâm tới việc xem chức vụ tổng thống như bất cứ cái gì khác hơn là thêm một sự thật để chứng tỏ ông ta có thể dùng để được sự chú ‎ý ông ta cầu xin.”

Những lời lẽ trên đây đã phát ra từ mồm của cùng một kẻ mà guồng máy hành chánh của hắn đã tung ra một điệp vụ ở cấp cao nhất của chính quyền liên bang để dò thám nhắm vào những đối thủ chính trị của ông Obama để hủy bỏ một cuộc bầu cử tự do và công bằng.

Những lời lẽ trên đây đã phát ra từ mồm kẻ đã tổ chức những tiệc tùng xa hoa tại Tòa Bạch Ốc với những ông hoàng bà chúa của Hollywood và đã biến chức vụ tổng thống của ông ta thành những hợp đồng với Netflix và những nhà xuất bản sách khác để có những thỏa thuận ngọt ngào lên tới 100 triệu đô-la.

Nói bất cứ điều gì anh muốn về ông Trump, nhưng ông ta đã vào Tòa Bạch Ốc khi là một kẻ rất giàu. Ông Obama chưa bao giờ kiếm được bạc triệu cho đến khi ông ta rời Tòa Bạch Ốc. (ngưng trích)

Charles Hurt là một trong số ít nhà báo chân chính và đã can đảm vạch trần những sự thật mà cái gọi là “truyền thông dòng chính” cố bưng bít. Về phía truyền hình, hầu như chỉ có Fox News là loan tin trung thực và bình luận vô tư, khách quan. Trong thời gian qua, những “cây nói” như Tucker Carlson, Sean Hannity, Laura Ingraham…đã liên tiếp tố cáo đám MSM (mainstream media) truyền thông dòng chính Mỷ là thiên lệch, che đậy và bóp méo sự thật, bình luận một chiều. Những đài CNN, MSNBC, ABC…đã bị nêu đích danh cùng với những đoạn phim tài liệu cho thấy các “bình luận gia” của các đài này xúm nhau tâng bốc những “thần tượng” xã nghĩa trong mơ của họ, những chính trị gia chuyên nghiệp yêu nước thương dân bằng mồm, những kẻ mà Tổng thống Reagan lúc sinh thời đã so sánh với những cô nàng đưa người cửa trước rước người cửa sau trong giới thanh lâu.
Chính những “chính trị gia thanh lâu” và những “ký giả ăn mày” này đã giết chết Tự Do tại Việt Nam 45 năm trước và đang mưu toan mở cửa nước Mỹ để rước Tàu cộng vào.
“Ký giả ăn mày” đây không phải là kỷ giả Sài-Gòn đi ăn mày vào năm 1974, nhưng là đồng nghĩa với “trí thức ăn mày” như trong bài của ông Nguyễn Văn Thông viết cách đây không lâu.

Ký Thiệt
***
*Trạm Cuối Cuộc Đời
Chú Chín Cali

Sống ở Mỹ khá lâu nên tôi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng tư tưởng của người Mỹ nên không có ý định nhờ vả con cái khi tuổi về chiều.

Một ngày nào đó khi thấy mình không còn khả năng để tự lo cho mình được nữa tôi sẽ vào sống trong các “Boarding care” để có người chăm sóc, nếu tệ hơn sẽ được hưởng những phúc lợi dành cho người cao niên và được bảo vệ bởi hệ thống an ninh xã hội Mỹ.

Ở Mỹ có “Nursing Home” được trang bị đầy đủ phương tiện, kỹ thuật và nhân sự chuyên môn để chăm sóc những người không còn khả năng tự lo cho mình, có “Hospice Service” chăm sóc vật chất lẫn tinh thần cho các bịnh nhân không thể sống hơn sáu tháng, giúp họ ra đi trong yên bình và giúp gia đình họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng tư tưởng lạc quan này đã hoàn toàn thay đổi từ khi tôi thật sự đối diện với tử thần và nếm mùi bịnh viện sau khi trải qua một cơn bạo bịnh phải vào bệnh viện trong 10 ngày.

Tuy đã được thoát chết, vết thương mổ xẻ đã lành, nhưng những đau đớn về thể xác và vết thương tâm thần mà bịnh viện để lại vẫn còn hằn sâu trong ký ức không bao giờ lành.
Từ đấy tôi bắt đầu thấy sợ bịnh viện, sợ luôn cả nursing home vì đây chẳng qua chỉ là một hình thức khác của bịnh viện, bịnh viện của người già.

Từ tâm trạng sợ hãi này tôi liên tưởng đến 4 năm hãi hùng mà nhạc mẫu tôi phải trải qua trong nursing home trước khi bà mất.
Từ đấy những quảng cáo đẹp về nursing home với hình ảnh những cụ già vui chơi hạnh phúc được thay thế bằng những hình ảnh đau khổ của nhạc mẫu tôi và của những cụ già ngồi xe lăn ủ rủ, nghiêng ngả, cong queo, nhễu nhão, những gương mặt mếu máo, những ánh mắt vô thần.

Chúng tôi may mắn được sống chung với cha mẹ vợ vì bà xã tôi là con gái út.
Lúc còn khỏe ông bà nhạc của tôi quán xuyến hết mọi chuyện trong nhà để vợ chồng tôi được rảnh tay lo chuyện ngoài xã hội.
Hai con tôi gần gũi với ông bà ngoại nhiều hơn với cha mẹ chúng. Đi học về vừa đến cổng nhà là đã réo gọi ông bà ngoại.
Tuy nuôi con nhưng thật ra tôi chưa biết thay tã hay cho con bú! Kể cả tiếng Việt chúng nói đều nhờ ông bà dạy từ ngày chúng bập bẹ tập nói.

Nhưng cuộc sống hạnh phúc chấm dứt từ khi nhạc mẫu tôi ngã bịnh.
Năm 78 tuổi, sau chuyến du lịch Việt Nam về, mẹ nằm suốt trong phòng, than mệt. Ngoài bịnh tiểu đường loại 2 mãn tính, mẹ thường xuyên bị nhiễm trùng đường tiểu, đau cột sống, ho kinh niên và sau đó khám phá ra bị ung thư phổi.
Từ đấy bà ra vào bịnh viện như đi chợ. Thiếu bàn tay của mẹ, gia đình tôi rối loạn lung tung, con cái đi học trễ, cơm nước thất thường, nhà cửa bề bộn.

Vợ chồng tôi phải tập lại từ đầu cách quán xuyến gia đình, nuôi con, thêm nuôi mẹ già trong bịnh viện. Bố cũng yếu chỉ hụ hợ chuyện lấy thơ, đổ rác, đóng cổng là đã than mệt rồi.
Bác sĩ ung thư khuyến cáo không nên mổ xẻ hoặc trị liệu gì cho mẹ vì ung thư đã di căn đến não.
Hơn nữa tuổi mẹ đã quá cao lại bị bịnh tiểu đường nên vết mổ không lành. Hãy để cho thiên nhiên quyết định vận mệnh của mẹ.

Tôi dấu nhẹm lời bác sĩ bảo rằng mẹ chỉ sống tối đa là sáu tháng. Mẹ được cho về nhà với lời khuyên “thích ăn cái gì cho bà ăn cái nấy”.
Nhưng “Còn nước còn tát” chúng tôi không chịu thua, chạy chửa bịnh cho mẹ bằng thuốc nam. Ai bày thuốc gì ở đâu tôi cũng tìm cho được.
Khi lái xe mắt tôi cũng láo liên nhìn bên lề đường, dọc theo các hàng rào tìm cây cỏ “Dendelion” để hái lá cho mẹ ăn. Nghe nhà ai có cây Nha Đam chúng tôi cũng tìm đến xin hay mua cho bằng được. Bã xã tôi cầu nguyện cho mẹ hàng ngày không xao lãng.

Như được một phép nhiệm mầu, bịnh ung thư của mẹ tôi thuyên giảm dần dần và sau mấy tháng khối u trong phổi tự nhiên biến mất.

Bác sĩ gia đình rất vui bảo “Đừng thắc mắc, hảy cứ tin là như vây đi”.
Nhạc mẫu tôi thì tin là mình đã hết bịnh thật, còn vợ chồng tôi thì gần như kiệt lực, mong sau phép lạ sẽ kéo dài.
Bịnh ung tư không thấy trở lại, nhưng bịnh đau cột sống làm mẹ đau đớn không ăn ngủ được nên sinh ra khó tính.

Mẹ lại quên trước quên sau. Mẹ không còn kiểm soát được tiêu tiểu nữa nhưng nhất định không chịu mang tã. Bố cũng già mệt mỏi, suốt ngày ngủ trong phòng. Ông bà lại không biết tiếng Mỹ, không dùng điện thoại, nên khi vợ chồng tôi đi làm lúc nào cũng phập phòng lo sợ.
Bác sĩ gia đình đề nghị nên cho mẹ vào nursing home để dễ bề chăm sóc. Vợ chồng tôi đồng ý ngay nhưng gặp sự phản khán quyết liệt của nhạc mẫu tôi.
Suốt đời mẹ không bao giờ xa gia đình nửa bước nói chi chuyện cách ly vĩnh viễn!
Đối với mẹ, mất gia đình là mất tất cã. Chúng tôi nể mẹ nên không dám nói chuyện nursing home nữa, chỉ sợ làm mẹ buồn ảnh hưởng đến sức khỏe.

Nhưng sức khỏe của mẹ càng lúc càng tệ. Sau lần cấp cứu cuối cùng vì bị ngất xỉu, bác sĩ đề nghị phải đưa thẳng mẹ vào nursing home, vì theo ông, đó là cách tốt nhất để bác sĩ có thể theo dõi bịnh tình và giữ an toàn cho mẹ.
Ngày đầu tiên vào nursing home không ai nỡ bỏ mẹ một mình nên quấn quít bên bà cho đến tối rồi cũng phải ra về. Đó là ngày đầu tiên trong cuộc đời mẹ phải sống lẻ loi một mình bên những người xa lạ.

Tôi còn nhớ rỏ gương mặt thẫn thờ của mẹ nhìn theo con cháu đang bỏ bà mà đi. Tôi không dám nhìn mẹ lâu hơn vì tôi thấy mẹ khóc, một điều rất lạ đối với nhạc mẫu tôi vốn là người đàn bà can cường và cứng rắn.
Bố thấy tội nhiệp đòi mỗi ngày chở bố vào nursing home để ông chăm sóc cho mẹ. Được mấy tuần rồi tôi cũng chịu thua vì chuyện đón đưa hàng ngày thật là bất tiện….
Còn nếu để bố đi xe bus nếu có chuyện gì xảy ra thì ai lo cho bố đây!

Từ ngày Mẹ vào nursing home vợ chồng tôi thở phào nhẹ nhõm, không còn phải lo lắng như khi xưa khi bỏ mẹ ở nhà.. Chúng tôi yên tâm là mẹ được theo dõi và chăm sóc 24/7.
Tan sở vợ chồng tôi chở bố vào thăm mẹ, thấy mẹ sạch sẽ thơm tho, giường nệm trắng tinh, kẻ qua người lại tấp nập vui vẻ lắm.
Yên tâm chúng tôi dần dần xao lãng việc thăm viếng…. Cả hai cháu cũng không còn đòi đi thăm ngọai nữa, nhiều khi phải bắt chúng mới chịu đi. Chúng không thích cái mùi trong nursing home.

Từ ngày sống trong nursing home mẹ hoàn toàn thay đổi, trở nên trầm lặng, ít nói, khác hẳn với mẹ trước đó “quậy” tưng bừng trong bịnh viện.
Mẹ chịu mang tã, nằm yên trên giường, không có ý kiến chuyện chung quanh, không đòi hỏi gì, không còn than phiền đau lưng nhức gối, hay càu nhàu vì thiếu ngủ, mất ăn như lúc ở nhà.

Sau này mới biết bà đã được cho dùng thuốc an thần và thuốc đau nhức nồng độ cao nên lúc nào bà cũng ở trạng thái lờ đờ lim dim ngủ.
Có lúc tỉnh táo, mẹ chỉ nhìn qua khung cửa sổ với đôi mắt vô thần. Hỏi mẹ có đau đớn gì không, mẹ lắc đầu. Hỏi có thích ăn uống đồ ăn Việt Nam không mẹ lắc đầu, tuy tôi biết là mẹ rất ghét đồ ăn Mỹ nhất là khẩu phần cho bịnh nhân tiểu đường và cao máu nhạt nhẽo không sao nuốt nỗi.
Mẹ chịu đựng, sống âm thầm không một lời than thở.

Cho đến một hôm mẹ nắm tay nhà tôi, nước mắt rưng rưng mẹ van xin:
– Mẹ muốn chết con à. Con xin người ta cho mẹ chết đi!
Bà xã tôi sững sờ, ôm mẹ năn nỉ:
– Mẹ đừng nói kỳ vậy, phải ráng lên chớ, con biết phải làm sao bây giờ?
Rồi vợ tôi cũng khóc. Tôi chỉ đứng nhìn. “Chúng tôi biết phải làm sao bây giờ”?
Vợ chồng tôi đều nghĩ rằng đã tìm được giải pháp tốt nhất cho mẹ rồi. Mẹ thì đã “ráng” quá nhiều, ráng đến mỏi mòn, đến kiệt quệ nên muốn bỏ cuộc.
Đã bốn năm dài đăng đẳng mẹ sống nơi đây như cái xác không hồn.

Có lúc chúng tôi vào thăm mẹ vào giờ ăn trưa thấy mẹ ngồi gục đầu trên xe lăn như một em bé ngoan, mắt nhắm nghiền, đợị đến phiên mình há mồm được đút cho ăn. Mẹ không còn thiết tha gì nữa.
Những tháng cuối cùng mẹ nằm trên giường đưa mắt nhìn con cháu, không cử động hoặc nói năng gì. Hình như có điều gì u uẩn trong lòng mà mẹ không nói được hay mẹ có tâm sự gì nhưng muốn giấu kín trong lòng.

Một buổi sáng sớm, tôi nhận được cú điện thoại từ nursing home báo tin là mẹ chúng tôi đã mất đêm qua.
Bà mất lúc nửa đêm nên không ai hay biết cho đến sáng ngày hôm sau.
Bà âm thầm ra đi không một lời từ giả, không một giọt nước mắt tiển đưa. Chắc mẹ cô đơn lắm lúc trút hơi thở cuối cùng.
Suốt đời mẹ lo cho chồng, cho con, cho cháu, ngày mẹ ra đi chỉ có một mình, trong cô đơn. Có ai biết rằng không phải mẹ chỉ cô đơn trong giây phút ra đi mà mẹ đã chết từ lâu rồi, kể từ ngày mẹ bước chân vào ngưỡng cửa nursing home, một nhà tù không cần đóng cửa.

Tôi chợt hiểu được tại sao mẹ đã khóc ngày đầu tiên đến nursing home. Ngày ấy mẹ chấp nhận bản ản tử hình không văn tự vì muốn hy sinh cho con cái. Ngày ấy Mẹ đã khóc lời vĩnh biệt các con cháu rồi.
Chúng tôi vội vã vào nursing home vừa kịp lúc nhìn mẹ lần cuối cùng trước khi người ta phủ kín mặt mẹ với tấm trải giường màu trắng rồi mang xác mẹ đi. Mọi người đứng nhìn theo chết đứng, ngỡ ngàng, đớn đau, nhưng không ai khóc thành lời.
Chúng tôi đã biết là ngày này sẽ đến với mẹ, và hôm nay nó đã đến.

Cái chết của nhạc mẫu nhắc tôi nhớ lại chuyện cổ tích về chuyện người tiều phu đẩy xe chở mẹ vào rừng cho thú hoang ăn thịt vì bà đã quá già.
Tôi có khác gì người tiều phu đó, đã đưa nhạc mẫu tôi vào nursing home để chết. Đến một ngày nào sẽ đến lượt con tôi chở tôi đi như vậy sao?

Tôi lại nhớ đến chuyện con voi già biết mình sắp chết, nó âm thầm đi vào cái “nghĩa địa voi” là cái hang động cho voi đến để chết.
Nó âm thầm gục chết một mình bên cạnh những đống xương voi già đã chết trước nó. Tôi chợt nghĩ nếu con người làm được như con voi già thì con cháu không phải cực khổ vì cha mẹ già, không phải khổ tâm vì mặc cảm là đã làm một hành động bất nhân, bất hiếu, như tâm trạng hối hận của tôi bây giờ đối với nhạc mẫu của tôi.

Nursing home. Cái trạm cuối của cuộc đời mấy ai tránh khỏi!
Bạn đã chọn cho mình cách đến chưa?
Chú Chín Cali
***
*KÍNH MỜI NGHE NGHẠC:

VẪN YÊU

TRẦN CHƯƠNG LƯƠNG

LỆ TUYỀN

VAN YEU-LE TUYEN (1).mp3

https://drive.google.com/file/d/12Cf7XaT_MtiZDUVYGiHZCglkvPnCLT-o/view?ts=5f4abebb

TRẦN CHƯƠNG LƯƠNG

https://www.youtube.com/channel/UCM9UB1futDvIeFIqXLc0pAA

Hay:

https://www.youtube.com/channel/UCM9UB1futDvIeFIqXLc0pAA?view_as=subscriber

*TRUYỆN NGẮN HAY CHỌN LỌC:

*VUI LÒNG BẤM VÀO LINK ĐỂ NGHE:
 Do Nuoc Duong 5515-Final _Tram Ca Mau (Nguyen Ha doc).mp3          12356

 Mac Ao Diem Vuong _Tram Ca Mau (Nguyen Ha doc).mp3
***
*NGUYỄN NGỌC DUY HÂN : CHUYỆN CŨ TRƯỜNG XƯA“Thương cho roi cho vọt”, câu nói này thời xưa đã được cho là “khuôn vàng thước ngọc”, ý nói phải nghiêm khắc trong việc dạy dỗ trẻ em nên người, chiều chuộng “cho ngọt cho bùi” thì lại chính là làm hại trẻ. Thế nên giáo dục ngày ấy rất khác với bây giờ. Cha mẹ, thầy cô luôn muốn con cái, học trò phải chăm chỉ, như phải gò gẫm viết chữ thật đẹp, phải học thuộc lòng, phải thật là ngoan hiền hạnh kiểm tốt và vâng lời tuyệt đối. Những điều này cũng không sai nhưng nếu áp dụng một cách quá đáng thì lại trở thành đường lối giáo dục không hay. Nhiều đứa con, học sinh bị đòn, bị phạt quá nhiều đâm ra lì lợm, trở nên du côn hoặc hoặc sau này trở nên người tự ti, nhút nhát.

Có một câu chuyện nho nhỏ thời ấu thơ mà tôi vẫn nhớ, đó là lúc học Tiểu học ở trường làng. Hồi đó cô giáo dạy lớp tôi là một Ma-sơ, mà chúng tôi gọi là Dì, dì là dì phước, và gọi các dì theo thứ tự trong gia đình như Dì Tư, Dì Năm, Dì Út…. Dì Năm rất tốt, tận tâm dạy học nhưng tiếc thay lại có một kỷ niệm không đẹp với gia đình tôi.
Số là lúc đó tôi đang học lớp ba, lớp hai gì đó. Khi thực hành làm toán cộng, tôi đã vô ý chép sai tựa đề từ trên bảng xuống tập vở, nhưng khi làm phép cộng thì đúng. Thí dụ 4 + 5 = 9, nhưng tôi ghi lộn vào tập vở là 4 + 6 nên kết quả là 10. Dì Năm đâu có giờ xem kỹ vì quá nhiều học trò, nên khi chấm điểm đã gạch đỏ cho tôi điểm zero, vì dì chỉ dựa trên con số kết quả cuối cùng để chấm điểm. Sau này chúng tôi mới nghiệm ra điều này, nhưng lúc đó đã không hiểu nên khi chị của tôi xem bài, chị ngạc nhiên bắt tôi phải lên gặp Dì để xin sửa điểm lại. Tôi không nhớ mình đã vụng về ăn nói như thế nào, mà Dì bảo là tôi còn bé mà dám sửa lưng rồi tát tôi một bạt tai. Dì tát mạnh lắm, tôi đang đứng trong lớp mà văng ra tới ngoài cửa. Đau quá tôi khóc thét đem khuôn mặt có in 5 dấu ngón tay trên má chạy về méc mẹ. Mẹ tôi thường thì rất hiền và hay nhẫn nhịn, nhưng không hiểu sao hôm đó lại nóng ruột, dắt tôi chạy ngay lên nhà xứ để mách với cha sở – Cha được coi như là Hiệu Trưởng của trường. Sau đó chắc là cha có gọi Sơ lên để khuyên bảo dặn dò gì đó, nên ngày hôm sau khi đi tới lớp, Sơ cầm cây roi mây dài trên đầu có một cục tròn to, khỏ vào đầu tôi cái cốp và nhiếc: “Còn dám đi méc cha Sở hả!??” Tôi đau và sợ quá nên im thin thít, không dám hó hé gì, cũng không dám kể tiếp cho ba má và các chị nghe “Tập 2” của câu chuyện.

Hồi ấy cách dạy dỗ thật cổ xưa. Tôi cũng nhớ các bạn con trai cùng lớp thường lười biếng ham chơi không thuộc bài, các cô giáo bắt đám con trai nằm xuống cho mấy đứa con gái cầm roi đánh. Tôi còn nhớ như in khuôn mặt của một người bạn tên là Lương, nó hiền lắm nghe lời nằm xuống. Tôi do dự không dám đánh thì cô giáo bảo nếu không đánh thì chính tôi sẽ bị đòn, vì thế tôi phải ra tay. Cũng có lần nhóm con trai không chịu học bài, cô giáo bắt đứng giữa lớp để la rầy, cô bảo không học bài thì không có chữ trong bụng, sau này làm sao có nghề nghiệp tốt để sống. Cô nói lẫy, nếu có giỏi thì ăn tờ giấy có chép bài vào bụng để trong bụng có chữ, thì cô sẽ tha cho đi xuống. Ba bốn đứa kia đứng cúi mặt chịu trận trước lớp không nói gì. Chỉ có một anh chàng chắc sợ phải đứng trước lớp lâu, nên xé tờ giấy chép bài ra từng mảnh nhỏ, ráng nuốt vào bụng để được tha đi xuống.

Cũng may những thể hiện về việc dạy học như thế đã chấm dứt từ lâu. Những người bạn này bây giờ chắc cũng đã tuổi 60, không biết có còn nhớ chuyện xưa? Cũng thật mừng vì ngày nay cuộc sống đã văn minh hơn, các trẻ em đi học bây giờ sung sướng hơn nhiều, nhất là ở Âu Mỹ được cưng chiều, được tự do phát biểu ý kiến, được những môi trường thật tốt đẹp để phát triển khả năng, lòng tự trọng và sự tự tin.

botayvkc
botayvkchttp://botayvk.com
My Dinh 245 JANE ST # 702 TORONTO, ONTARIO M3M1A3 myhan245@gmail.com & sachile2001@yahoo.ca Tel: (416) 671 2711 SA CHI LE: WRITER, POET, POEM SINGER OPERATER & EDITOR: http://botayvk.com http://youtube.com/sachilechannel
RELATED ARTICLES
- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments