SỐ ĐẶC BIỆT THƠ HAY NHIỀU THI SĨ THỜI DANH
- SỐ ĐẶC BIỆT THƠ HAY NHIỀU THI SĨ THỜI DANH
- Phụ Bản THƠ NHẠC
- Trong Số Này:
- VĂN NGUYÊN DƯỠNG* TRẦN QUỐC BẢO HUY VĂN *ĐINH TRẦM CA * DƯ THỊ DIỄM BUỒN* CHIÊU ANH * ĐẶNG HOÀNG SƠN * NGƯ SĨ * NHẤT HÙNG* ĐẶNG QUANG CHÍNH * NGUYỄN HUY KHÔI * MINH THÚY * NGÔ VĂN GIAI * MAI XUÂN THANH * NHƯ THU * CAO MỴ NHÂN *LÝ ĐỨC QUỲNH * NGUYỄN NHƠN * NGỌC QUYÊN * HAN NGUYÊN * DUY QUANG * Ý NGA * NGUYỄN HUY KHÔI*THẢO CHƯƠNG *KIỀU PHONG *SA CHI LỆ.
- PHỤ BẢN THƠ NHẠC:
- HOÀNG NGỌC QUỲNH GIAO
- Thi Nhạc Sĩ TRẦN NGỌC PHONG.
- THƠ MINH THÚY NHAC MAI DẰNG
***
*Trân Trọng Giới Thiệu Đặc Biệt:
*Thi Văn Sĩ & Nhà Biên Khảo VĂN NGUYÊN DƯỠNG
*KHUYNH THÀNH
Chậm một chút
Đừng vờn trong bóng nguyệt
Ta yêu em không vội với dung nhan
Ta yêu em trong khói lửa điêu tàn
Em chợt đến cho ta đi vào mộng
Quên gam màu
Ta đã giết đời nhau
Trong gang tấc chiến trường xa chợt biến
Rót cho đầy một chén
Sôi tim
Một chén rượu
Ân tình
Đảo lộn đời ta
Cái kiếp bồng bềnh
Cạn một chén
Dáng em đầy một nửa
Cạn một bầu
Em là máu chảy trong tim
Đầy đặn thay ôi da dẻ mịn màng
Ta nhũn mềm khi uống cạn môi em
Sống một kiếp trọn đời yêu một bóng
Một gam đầy hay một nốt nhạc lung linh
Sắc hương lửa
Đừng vội bảo khuynh thành
Ta chìm trong đôi mắt em say
Đôi tay nõn ôm trời
Lưng một nửa
Trăng nguyệt lãm vơi hồn vào một cõi
Cháy hồn ta cháy nửa kinh thành
Em đi rồi
Ta tiếc bóng thời gian
Tim ta bỏng
Mà đầu ta đã bạc
Và hồn ta run rẩy những từng đêm
Em gởi em
Dung nhan đâu
Ai bảo sắc khuynh thành
Chỉ là mộng
Khi ta thành chiến lữ
Thấy thời gian đang đuổi bắt dung nhan
Em nghìn sau
Giữ mãi sắc khuynh thành
Ta có chết sẽ tìm em
Trong mọi cõi
Tôn thờ em trong nguyệt lãm mong manh
Mà bất diệt như trời xanh vô tận
Em hỡi em
Ôi sắc đẹp khuynh thành
Văn Nguyên Dưỡng
Đất Hạ
Cuối Thu 2019
***
- TANG ĐIỀN THƯƠNG HẢI
Ta thua cuộc
Ngẩng đầu mà hỏi
Đất trời này u uất có từ đâu?
Thiên hạ sự nghìn năm như tụ lại
Thiên cổ sầu:
Trăng thương hải tang điền!..
Mặt trời chìm
Khi lửa cháy càn khôn,
Khi chiến cuộc tuôn đùa trên mặt đất,
Máu đầm đìa trôi giạt bến sông mê.
Bãi tang điền buốt đau từng thế hệ,
Thương trầm luân,
Đau cho kiếp nhân sinh.
Đau cho ai
Thương tủi, thương hờn,
Thương lão, quả, cô nhi, tràn suối lệ
Vương phong trần trên mọi nẻo truân chuyên.
Đau cho ai
Mang nặng túi kinh luân,
Tài tế thế không phù cương, vực quốc…
Đem chôn chặt giữa muôn vàn lớp đất
Thả trôi theo nghìn đợt sóng cuồng dâng!..
Tâm sự đó
Muốn róc xương, xé thịt
Cho óc trắng sẽ khơi mầm nhụ mới,
Cho máu hồng ươm lại nụ măng non.
Phù thế hệ mai sau…
Vực lại cương thường.
Cho năm tháng cũ không còn u uất nữa,
Cho tương lai sẽ dựng lại cơ đồ,
Vực mặt trời cho sáng lại cố đô…
Biển Đông sẽ im lặng sóng,
Dưới ánh sáng thanh bình và trí tuệ tinh anh
Của lớp người trẻ Việt Nam.
Việt Nam…
Chúng ta, những người thua cuộc,
Những người đã từng đứng lên giữ nước,
Vì thiếu thời cơ nên đánh mất núi sông…
Dù chết đi, mang vết thương trầm,
Cũng trở thành “hồn thiêng đất nước”
Đưa các con mình trở lại quê hương.
Phải đâu là loài vô dụng
Đem xác thân hèn mà liệng ở nghìn khơi…
- Văn Nguyên Dưỡng
- Đất Hạ tháng 6, 2011
**
NHỊP CẦU VÔ ĐỊNH
Tôi chỉ thấy những ngày trước mắt không nhìn nhau, những ngày phía sau đang lùi lại.
Bỏ tôi bơ vơ trong hiện tại dài…như con chim gãy cánh nằm trên bãi sông Thương
Muốn cắn bớt thời gian cho một nửa vành trăng còn lại không rọi đủ bóng em ở một vùng của đêm, vô định, không nhìn nhau…
Hay tôi đang rớt trên một nhịp cầu bắt trên dòng sông, dang dở, một đầu đặt trên miền đất lở, một đầu bắt vào không gian, mất lối…
Không có con đường tiến tới, không có con đường thối lui…
Tôi muốn cắn vào tôi cho bật máu, để biết rằng mình hiện hữu, để biết mình đang ở giữa dòng người,
xa xa trên con đường cũ.
Sao chẳng nhìn rõ mặt ai.
Buổi sáng nắng chiếu trên con đường dài mệt mỏi. Buổi chiều gió lay động hoàng hôn,
khi mặt trời bỏ đi, niềm đau trổi dậy.
Đêm tối, mấy vì sao le lói, huyền hoặc, nhảy chập chờn trên mặt nước dòng sông phía dưới mang hình chiếc đầu những con rắn độc núp chờ cắn vào những vết thương đã rỏ máu từ vùng sa trường vừa khép lại, hay rình mò trong các cánh cửa nhà tù tối đen vừa mở rộng ra, như những hố sâu, chờ tiêm nọc độc vào đầu những người vô tội…
Phải, không ai là người vô tội.
Trên chiếc cầu chơi vơi, vô định, người ta sẽ thấy rõ hơn.
Vì ở đó chính con người cô độc thực sự đối diện với lương tâm.
Tôi đã gặp tôi, con người này tôi không lạ lắm. Tôi thường giấu hắn dưới lớp áo quần thẳng nếp, ngực mang đầy huy chương, đầu ngẩng cao, chân bước thẳng trên những đại lộ bình minh.
Hắn lịch sự từ tốn, tỏ ra nhân hậu, rộng lượng và đa tình. Hắn không mang bộ mặt của loài thú khi làm tình, vì người ta sẵn sàng dâng hiến.
Và hắn đương nhiên chiếm đoạt… vì người ta cho hắn thể xác, bán cho hắn linh hồn …và
giữ lại một thứ vô hình mà cả một đời hắn chưa tìm thấy.
Một ngày, đối diện với chính mình, tôi thấy hắn đã bỏ đi và nói: “ Mi muốn tìm gì? Tình yêu chăng? Mi cho người ta tình yêu khi nào? Mi dẫn ta vào nhục dục, khộng cho ta biết có tình yêu. Nay mi tìm hắn ở đâu? Những người đi qua đời mi, ta đem tuổi trẻ hưởng thụ. Còn tâm hồn yếu đuối suy nhược của ngươi hiện nay sao không biết nghỉ ngơi mà tìm thứ tình huyễn hoặc trong những con người…như mi, không hiểu rõ tình yêu…
Tôi hiểu rồi…Tội ở tôi. Tội ở tôi mọi đàng! Mắt tôi chỉ nhìn ảo huyễn mỹ nhân mà tim tôi chưa hề rung cảm khối tình của người tri kỷ, dù chỉ qua một cuộc tình trong quá khứ.
Phía sau là nhịp cầu bắt vào vùng đất lở,
Phía dưới là dòng sông như một vực sâu đầy bóng tối,
Tôi đang ở trên một nhịp cầu dang dở, bắt vào không gian tuyệt lối…
Tôi không thể vượt khỏi không gian của chính tôi.
Nhịp cầu một ngày sẽ đổ,
Người ta sẽ đến kéo bỏ đi những mảnh vụn,
Hoạ hoằng người ta sẽ nhìn thấy chiếc xác khô của tôi…
Hay vô tình một ngư ông nhặt nó trôi trên nước
Và đưa nó vào một nhà xác tối tăm.
Linh hồn tôi đã lặng lẽ bỏ đi vào quên lãng
Và như vậy là cuộc đời của một người không hiểu rõ trái tim…Nên cô đơn!
Con hạc vàng không thể trở lại Hoàng Hạc Lâu vì nó theo những đường bay tội lỗi…
Đất Hạ, tháng 9, 2011
*Văn Nguyên Dưỡng
- BẾN PHÀ TÂY ĐÔ
Ngơ ngác nhìn mây trôi lãng đãng
Xuôi dòng hay ngược sóng trường giang…
Lục bình từng mảng xanh xanh quá
Trắng mắt ta nhìn xa bến xa.
Ngày về hỏi lại, không ai biết
Bến cũ người xưa nay ở đâu?
Chuyến phà qua lại đôi ba chiếc
Năm bảy dòng xe đợi bến qua,
Những buổi ta về mang áo trận
Chờ phà,
Ăn ở quán ven sông.
Cô hàng mắt đẹp nhìn như nói,
Má phớt mồ hôi, vén tóc mai,
Mởn mơ thân áo bà ba lụa
Bao nét cong là bấy nét duyên.
Ta đi nhớ mãi màu xanh ồi,
Màu mận hường,
Hay trái em thơm…
Thoáng qua những tháng năm dài ấy
Thành cố nhân rồi em biết không.
Biến thiên cũng đủ thành dâu biển,
Nay bến phà xưa đã vắng tanh.
Chiếc cầu cao ngạo đôi bờ nối
Không lạ mà sao chẳng thấy quen!
Có người thương phế ộm đàn hát
Trên bến phà xưa như nhớ ai…
“Đồng cỗ miên viễn vọng.
Chiến luỹ bất nan tầm
Trượng phu hà tất luỵ
Danh tướng tuẫn vong thành.
Thiên thu giai hữu định.
Quốc sử lưu kỳ danh.
Nam, Hưng, thiên cổ sự
Minh, Minh, xú xú vinh…”
Tiếng hát như từ tim trỗi đi,
Nhìn anh để thấy anh lần cuối
Thấy rõ trong anh nỗi đoạn trường.
Ôi Tây đô!
Ôi Cửu Long ơi!
Những người năm cũ không còn nữa
Còn một tấm lòng chung thuỷ xưa.*
* Để nhớ ngày tủi hận 30/4/1975
*VĂN NGUYÊN DƯỠNG hay VĨNH ĐỊNH NVD
**
*QUAN TÁI VŨ
Áo mưa sắc tím chiều em trắng
Anh ở nhà đơn đếm giọt buồn,
Mưa rớt lanh chanh trên phố nhỏ
Như chiều nào chiều chẳng buồn tênh.
Dường như mưa nhớ vào thiên cổ
Hay khoảng thưa nào không có tên,
Nơi ấy một lần em đã đến
Cho một đời đằng đẵng nhớ thương.
Mưa đan gió loạn chiều quan tái,
Xóm nhỏ biên thuỳ mưa phủ vây.
Buồn như nước đồ từ vô tận
Có biết người theo cuộc viễn trình!*
* Nguyên tác bài thơ QUAN TÁI VŨ của Vĩnh Định NVD
Quan tái phong cuồng đan vũ ti,
Cô thôn vãn lộ mãn thê thê.
Thuỷ như bất tận hư vô đáo
Tri thiểu hà nhân viễn lộ hành!
Văn Nguyên Dưỡng
-
Uyển Thi…Điên
Nửa khuya chợt bước qua vườn Hạnh
Sợ chạm lầu trăng rụng ánh trăng,
Sợ Giáng Hương trong hiên Lãm Thuý
Mất trắng trong vào đêm tối đen!
Hồn ta bỗng thấy ta đau điếng
Chưa mất trăng mà sợ mất trinh…
Sợ từ thiên cổ em như ngọc
Chưa tỏa hương mà hoa ngất ngây…
Thì ra ta sợ trăm ngàn thứ
Gió giỡn trăng lòng cũng thấy đau,
Sợ thay con bướm trên cành Thuý
Đôi cánh rung làn thơ mắt em…
Thoáng thôi đã tưởng từ muốn thuở
Em bỏ ta mà theo gió trăng.
Nửa khuya ta bước qua vườn Hạnh
Chưa thấy em mà ta hoá điên!..
*Văn Nguyên Dưỡng
Đất Hạ
Cuối Thu, 2019
https://tiengquehuong.wordpress.com/2019/11/03/uyen-thi-dien/
***
*Thi Sĩ & Nhà Biên Khảo TRẦN QUỐC BẢO
ĐƯA THU VÀO MỘNG
Trăng trắng ngà, giữa ngàn sao lấp lánh,
Sương mơ màng, trên đỉnh núi xa xa
Cúc nở nụ cười chúm chím vàng hoa
Tường vi đỏ, như môi cô hàng xóm.
Nắng hồng trên cỏ, chớp lia đom đóm,
Ấy là Thu!… Thu đã tới trước nhà!
Chào đón Nàng, có giọng hát sơn ca
Đàn bướm nhỏ, bay chập chờn khiêu vũ.
Cả rừng phong, áo muôn mầu quyến rũ,
Liễu nghiêng đầu, hong mái tóc xanh lơ
Mây lưng trời, bỗng dừng lại ngẩn ngơ
Gió mơn trớn đa tình hôn trên má.
Chao ôi! Thu dịu hiền… yêu Thu quá!
Một trời Thu… hay tất cả là Thơ?
Ánh trăng thanh, nhuộm vũ trụ huyền mơ
Đêm buông xuống, ta đưa Thu vào mộng.
Đành đã biết, Thu ôm tròn lẽ sống,
Nhưng xá gì… lá rụng với mây bay!
“Thu ẩm hoàng hoa tửu” (*) ngất ngây say
Há phải đợi Đông về ngâm Bạch tuyết!
Rót tự trái tim, những dòng trác tuyệt,
Đưa tình Thu, lên cung Nguyệt mơ màng
Xa chốn trần ai, ô nhiễm, hỗn mang
Thu nhập hồn Thơ… lênh đênh trời mộng!
Trần Quốc Bảo
**
Tạ Ơn Đất Mẹ
Thơ Trần Quốc Bảo
Tạ ơn mảnh đất thân yêu
Cho tôi ấp ủ bao nhiêu tình đời
Kể từ bụi đất thành người
Chôn nhau cắt rốn ở nơi quê nhà
Tuổi nào bò đất lê la
Tuổi nào chân đất đi ra trường đời
Đất lành nuôi sống đời tôi
Hai mùa lúa chín, vàng tươi cánh đồng
Đất là mồ mả Cha Ông
Đất ôm biển cả mênh mông ngút ngàn
Đất là Tổ quốc Giang san
Một mai về đất thanh nhàn nghỉ ngơi
Tôi qùi hôn đất Quê tôi
Tạ ơn Đất Mẹ, bụi đời thân con
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
quocbao_30@yahoo.com
**
Thơ Trần Quốc Bảo
TẠ ƠN HOA KỲ
Trời cho còn có hôm nay
Lòng rưng rưng nhớ những ngày bi thương,
Rời Quê hương, bỏ chiến trường
Ra đi, trước mặt đại dương ngàn trùng,
Cơn bĩ cực, đến vô cùng!
Ơn Trời phù hộ, đến vùng thái lai.
Hoa Kỳ mở rộng vòng tay,
Đón người Tỵ nạn, giúp xây dựng đời
Trao nhau nhân ái, nụ cười,
Miếng cơm, manh áo tặng người Di dân
Từ vật chất, đến tinh thần
Cưu mang tận tụy, ân cần yêu thương.
Chúng tôi, lữ khách tha phương
Tới đây, xin nhận Quê hương thứ nhì.
Tạ Ơn Người Bạn Hoa Kỳ,
Ủi an, khích lệ nhau khi cơ cùng
Cho nhau mảnh đất tạm dung,
Cho nhau ngạo nghễ vươn chung Quốc Kỳ
Ơn này lòng dạ khắc ghi!
Nguyện cầu Thượng Đế quyền uy vô lường,
Hộ phù Nước Mỹ phú cường
Ban cho dân Mỹ, bốn phương an bình.
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Địa chỉ điện thư của Tác Giả:
**
Tâm thư kính gửi quí Độc giả Thân Hữu
Giới thiệu và mời mua Sách Mới
Kính thưa quí Thân hữu,
Sau 7 năm sưu tầm các bài thơ hay của Tiền nhân và chuyển dịch qua thơ Việt, nay tôi vừa hoàn thành một tác phẩm văn học rất công phu. tựa đề: “HÀN THI ĐƯỜNG THI TUYỂN DỊCH”, sách dày trên 300 trang.
Trân trọng mời quí vị chiếu cố – Trước là để thưởng thức những áng thơ bất hủ của các danh sĩ Tiền bối, như: Lý Thường Kiệt, Trần Quang Khải, Phạm Ngũ Lão, Nguyễn Trãi, Mạc Đĩnh Chi, Chu Văn An, Lê Thánh Tôn, Nguyễn Du, Nguyễn Bỉnh Khiêm v.v…; cùng cả trăm bài thơ, của các thi hào lừng danh đời Đường, như: Thôi Hiệu, Lý Bạch, Đỗ Mục, Bạch Cư Dị, Tô Đông Pha v.v… – Sau là xin giúp tôi để có phương tiện và phấn khởi tinh thần, in ấn các tác phẩm Văn học kế tiếp.
Xin tri ân và chân thành cảm tạ
Giá sách $30 (kể cả cước phí Bưu Điện) – (vì bưu phí quá cao, không gửi Sách ra ngoài nước Mỹ được – Xin cáo lỗi).
Địa chỉ order sách: Mr. Trần Quốc Bảo – 1912 Rolfe Way, Henrico, VA 23238
Kính mời mua Sách Mới, để làm “Quả Tặng” trang nhã, trong dịp cuối Năm
***
*Thi Sĩ HUY VĂN
*TÓC MÂY
HV ( HVC )
Nhớ xưa…tóc Em dài theo cánh gió
Nắng phản quang lóng lánh những hạt mềm
Tóc dịu dàng theo từng bước nhẹ, êm
thả như suối trên bờ vai …óng mượt!
Từng sợi bay như mây trời nhẹ lướt
Chiều Lâm Viên đồi núi vẽ tranh thơ
Là nhân duyên hay gặp gỡ tình cờ
sao rộn rã trong tim lời dấu ái?!
Như dáng liễu soi hồ gương… mềm mại
Tóc nhẹ lay mấy nhánh rất…liêu trai!
Thả tự nhiên, không trâm giắt, hoa cài
mà vẫn đẹp nét đoan trang, thùy mị.
Tóc Em là khói mây vương mạc thủy
Lững lơ bay…cứ thế gọi chiều buông
Thoáng tơ vương nhè nhẹ lắng vào hồn
Lời giao cảm gửi gió lùa qua tóc.
Tôi mơ thành thông xanh ôm dáng ngọc
Ứơc được làm gương, lược trải hương nồng
và mỗi ngày cùng Em tựa bên song
cho nắng ấm đến mơn man, ve vuốt.
Em đâu biết thuở tan trường…đếm bước
có tôi thầm gọi gió lướt tóc mây
Đẹp làm sao mái tóc ủ tình đầy
e ấp xỏa dịu dàng trên vai nhỏ!
Đời tán, tụ. Người nổi, trôi, đây, đó
Dài tay nâng kỷ niệm nói lời yêu
Chốn tha phương dù nắng sớm, mưa chiều
Tôi vẫn nhớ tóc Em …mùa trọ học!
HUY VĂN
( Để nhớ ngày khai giảng K8 CTKD/VĐH-Đ
**
Về đây, uống rượu
Tác giả: Đinh Trầm Ca
November9
lòng mỏi chân rời, ta trở lại
phố quen, người lạ, hồn chơ vơ
buổi chiều thắt cổ trên đầu núi
máu rụng lên hai hàng cây khô
quán vắng nghiêng mình bên dòng sông
ta ngồi im một bóng cô hồn
lòng trôi lênh láng trên dòng thuốc
rượu đắng chưa làm quên cô đơn
ngoài kia sương bạc bến đìu hiu
đêm lì lợm nhai hết máu chiều
thuyền không một lá, người không bóng
sao thắp hai hàng mắt đăm chiêu
gió từ âm phủ bay lên cửa
quấn quít đôi vai, đầu tóc bù
một đời đãng tử sá chi rét
uống đi, ngày cạn, đời dần lu
nâng cao chút nữa lòng khinh bạc
ngửa mặt lên trời cười dã man
sá gì mồm mép người thiên hạ
đời họa có ta biết ngang tàng!
hết một chai rồi thêm một chai
rượu chưa say lòng chưa nguôi ngoai
đời chưa quên được, hồn còn uất
rủi chết luôn biết đâu là may
đừng bận tâm chi chủ quán ạ
hãy cho ta ngồi suốt đêm này
hôm qua ta có người yêu chết
không đưa đám được, buồn vậy thay
ta uống đã nhiều lắm rồi à?
có sao? ta đang muốn say mà
nhưng ta hiền lắm, tiền sẽ trả
đời chỉ có ta đứng đắn mà
cho ta chai nữa rồi đi đi
ta đang muốn đừng thấy loài người
(một bầy quỷ dữ cầm kinh thánh
mẹ sinh con lầm kiếp, mẹ ơi.)
đêm khuya quán chật đèn leo lắt
mưa hắt hiên ngoài tiếng gió tru
thân rã tay rời đầu váng vất
mắt trừng không suốt cõi thâm u
rượu còn dăm giọt, lòng đà mỏi
nhưng đớn đau nào có bay phai
gục mặt lên bàn mong trúng gió
kiếp sau ra gì rồi hãy hay…!
Thica.net
***
Nữ Sĩ DƯ THỊ DIỄM BUỒN
*QUÁN CÀ-PHÊ NƠI GÓC PHỐ BUỒN
Tác giả: Dư Thị Diễm Buồn
Em vẫn nhớ cơn mưa chiều thứ bảy
Góc phố buồn anh hẹn quán cà-phê
Con đường quen qua lại lối đi về
Chiếc bàn gỗ thuở nào ta ngồi đợi
Có những lần hẹn rồi anh không tới
Để sầu dâng và quay quắc chờ mong
Lệ hoen mi, hờn dỗi ngập cõi lòng
Như từng giọt cà-phê, rơi từng giọt!
Cà-phê đắng có đường thêm vị ngọt
Hương vân vê tỏa bát ngát nồng nàn
Hè qua mau lá úa đón thu sang
Xếp bút nghiên, tạ từ vào quân ngũ
Anh đi rồi ít về thăm xóm cũ!
Để Ba Mươi, Tháng Tư… sau đổi đời
Quán cà-phê góc phố… chủ thay rồi!
Anh ở đâu, biết ai mà thăm hỏi…?
Gia đình em rơi vào cơn lốc xoáy
Cha cải tạo… mẹ buôn gánh bán bưng…
Đã bao phen bão tố đến không ngừng
Em nghỉ học, vỉa hè ngồi bán thuốc…
Năm tháng dài theo dòng đời xuôi ngược
Chiều cuối tuần thưa vắng… quán cà-phê
Hồi ức xưa… héo hắt vụt quay về
Trong tiềm thức cõi lòng xao xác nhớ!
Diện H.O., gia đình rời cố thổ
Thuở ấy, bây giờ ngăn cách xa xăm
Hình bóng người xưa vẫn biền biệt mù tăm
Quán cà-phê góc phố buồn còn đó!
Nắng viễn phương ui ui gợi niềm nhớ
Con đường xưa, và chốn cũ hẹn hò
Vì tình yêu không phải dễ xóa nhòa
Bởi mối gút đầu đời lưu luyến mãi…
Gió Ca-Li trái mùa mưa phai phái
Quán nhỏ buồn, góc phố đợi chờ ai!
Tách cà-phê đậm đặc tỏa hương bay
Kiếp nhân sinh, thế gian nhiều oan trái!
Căn gác trọ ở phương trời hải ngoại
Sáng chiều về trống vắng nỗi cô đơn!
Nhớ quán cà-phê nơi góc phố buồn…
Dù không hẹn, vẫn mong lần tái ngộ!
California, xuân vũ phong phong
Tệ xá Diễm Diễm Khánh An
***
*Thi Sĩ CHIÊU ANH
***
Xin Em
Xin em, em chớ hững hờ
Anh như con sóng vổ bờ trường giang
Thuyền tình em chợt thoáng ngang
Xuôi dòng bỏ lại trăm ngàn nhớ nhung
Dõi theo dòng nước mông lung
Bóng em xa khuất nghìn trùng mù khơi
Áng mây lơ lững gọi mời
Bay theo em đến chân trời ước mơ
Thuyền tình thôi tách xa bờ
Vẫn neo bến đợi, chờ người tình chung
Dòng đời dù có bão bùng
Vầng trăng toả rạng ánh hồng trần gian
Cùng nhau lạc lối thiên đàng
Đồi cao lũng thấp nồng nàn đắm say
Men tình, ôm ấm vòng tay
Xin em giữ vẹn tình này nhé em.
ĐẶNG HOÀNG SƠN
***
Thi Sĩ NGƯ SĨ
TẠ ƠN CÁC ANH HÙNG CHIẾN SĨ VNCH
Mưa lạnh về, nhớ lại nỗi niềm đau
Ngày rã gánh tan đàn thảm họa
Khắp ngã đường thây người gục ngã
Phố thị thành rực cháy lửa Bắc phương
Từ rừng sâu chúng gieo rắc tai ương
Tầm pháo giặc đạn reo người tháo chạy
Trong hoãng loạn bồng bế bầy con dại
Tay dắt mẹ già vượt thoát về đâu ?
Súng nổ sau lưng đạn réo trên đầu
Từng cái chết đợi chờ trước mặt
Phút hãi hùng biết ai còn ai mất
Chết pháo chết bờ chết biển chết sông
Mạng con người ai đưa tiễn vong linh !
MIỀN NAM ôi ! nào có tội tình ?
Sao trút lửa hận thù ngun ngút…!
Phòng tuyến vỡ chỉ còn anh lính trận
Giữ chiến hào ghìm tay súng cô đơn
Tứ phía bũa vây giặc trút căm hờn
Anh bắn gục từng tên xâm lược
Phút sau cùng anh tự sát với địch quân
Nổ lựu đạn, anh trả hờn sông núi……..
Anh đã chết hiên ngang không tên tuổi
Giờ sau cùng cuộc chiến lắm đau thương
Anh CHIẾN SĨ CỘNG HÒA dầu dãi nắng sương
BẢO QUỐC AN DÂN chân dung người lính.
Ngư Sĩ
**
*Thi Sĩ ĐẶNG QUANG CHÍNH
NGÀY MAI
Mẹ Việt Nam mẹ có nghe con nói
Con xứ người bao năm tháng đã qua
Lòng khắc khoải cứ thương về quê mẹ
Tình quê hương cứ vương vấn không ngừng
Ôi!… đẹp sao những cánh đồng xanh ngắt
Bao giòng sông chuyển tải đất phù sa
Cao nguyên xanh chập chùng như không dứt
Bãi biển dài bao thuyền cá chập chùng
Nhưng ác nghiệt đồng giờ đây nhiễm mặn
Sông đắp bồi bao kiến trúc công trình
Trên vùng cao bao dốc đồi trơ trọi
Biển của người biển ô nhiễm môi sinh
Bao trớ trêu con mẹ đứng nhìn vào
Gia tài nát giang sơn dần bán mất
Giọng khàn rát lời kêu than không tỏ
Biết bao giờ một khối kết đoàn đây…?
Bọn gian ác ngày một thêm tinh quái
Đội lốt ma mang tình tự quê hương
Chúng rẻ chia khối đoàn kết đồng bào
Chia cắt thế để làm thân Thái Thú
Rồi mai đây nơi xứ người sức trẻ
Quê hương mới chỉ lo tròn phục vụ
Trong đất nước thanh niên lo cuộc sống
Thời thế ơi!… thôi cứ nổi cứ trôi!…
Nói gì nữa nếu vòng tròn xoay mãi
Thời thế đâu đừng nói đến nhân hòa
Địa lợi đâu nằm trong tay Tàu đỏ
Tổ quốc kia tăm tối cả ngàn năm!…
Nhưng mẹ ơi!… đã sống đời tị nạn
Đường đã đi chấp nhận sống ly hương
Mong ước cuối sẽ quay về quê cũ
Diệt nội thù đuổi bọn bá quyền Tàu
Mong ước ấy của bao người dân Việt
Nếu một lòng toàn dân thành một khối
Sức mạnh này không dễ chuyển dễ lay
Ngày vui chung không lâu dần sẽ đến!…
*Đặng Quang Chính
***
*Thi Sĩ NGUYỄN HUY KHÔI & Bài Họa Của Các Thi Sĩ
*Thơ Nguyễn Huy Khôi và Các Bài Họa
HƯƠNG LÒNG
Thầm thĩ hương dâng tấc dạ vàng,
Thâm tình cảm tạ bác Uyên Quang!
Hồn thơ lắng lại thêm nồng dạ,
Nét chữ hiện lên mãi ấm trang!
Chau tứ,ơn ai khơi mỹ cảm,
Họa vần, mến bạn đáp cao sang!
Ước nguyện thi đàn luôn khởi sắc,
Chung mùa hội bút tỏa huy hoàng!
06-11-2019
Nguyễn Huy Khôi
BÀI HỌA:
VƯỜN THƠ HỘI NGỘ
(Kính tặng huynh Uyên Quang)
Sức khoẻ trời cho quý tuổi vàng
Mừng người nghệ sĩ có tên Quang
Tranh màu vẽ điểm vui tròn mắt
Bút hoạ tô phần ấm áp trang
Nghĩa Muội tràn đầy bao nguyệt đã
Tình huynh trọn vẹn mấy mùa sang
Mong rằng phước thọ dâng như biển
Họp mặt vườn thơ tạo sắc hoàng
Minh Thuý ( Thành Nội )
Tháng 11/9/2019
**
TRANH THƠ UYÊN QUANG
Nhân sinh sức khỏe quý hơn vàng,
Sáng tạo khơi nguồn cảm bác Quang.
Nét mực điểm tô tràn mặt báo,
Bút hoa lai láng ngập từng trang,
Văn thơ phong phú em ưa thích,
Bức họa vẽ vời anh ngắm sang.
Tỷ muội… ngợi ca tài nghệ sĩ,
Ngâm nga xướng họa thể liên hoàn.
Ngo Van Giai
Nov 11/2019
**
THƠ TRANH SƯ HUYNH UYÊN QUANG
Lão giả hồi hưu quý tựa vàng
Thơ tranh sáng tạo nhớ Uyên Quang
Trình bày mỹ thuật mừng trong dạ
Thể hiện tài năng đẹp mỗi trang
Xướng họa bao nhiêu chân thiện mỹ
Góp gom đầy đủ nét cao sang…
Đệ huynh mến phục, hình minh họa
Tỷ muội thân thương, khúc khải hoàng…!
Mai Xuân Thanh
Ngày 11/11/2019
**
NGƯỠNG MỘ!
(Hoán vận)
Tuổi hạc tài cao rực nắng vàng
Bao người ngưỡng mộ mến anh Quang!
Ghép tranh tỉ mỉ êm đềm bóng
Chọn nét hài hoà lộng lẫy trang
Chia sẻ niêm vần luôn cẩn thận
Hỏi thăm bè bạn rất đàng hoàng
Tinh thần sảng khoái lòng khâm phục
Trà đạo xin mời hãy ghé sang!
Như Thu
11/11/19
BỨC TRANH THƠ
Những bản tình ca điểm ngọc vàng
Thành tranh tuyệt mỹ của huynh Quang
Bao nhiêu thi hữu hân hoan bạn
Bấy vẻ văn chương rực rỡ trang
Bút mực tươi mầu tri kỷ lạ
Lá hoa lộng sắc điệu vần sang
Xướng hoà như gió ngàn sông núi
Mỗi bước thơ qua một phượng hoàng …
Hawthorne 11 – 11 – 2019
CAO MỴ NHÂN
**
HỘI NGỘ
(Chúc Mừng Cuộc Gặp 2 Nhà Thơ,
anh Uyên Quang và chị Minh Thúy)
Gì hơn máu đỏ gặp da vàng ?
Nhóm lửa cho lòng rực ánh quang
Đất khách ân tình nuôi thắm chữ
Quê nhà nguyện ý dưỡng ngời trang
Niềm xưa thảng thốt hồn lưu giữ
Chương cũ bồi hồi mộng giở sang
Chẳng thể cùng thơ tìm khỏa lấp
Vùi đau quá khứ giữa hôn hoàng…
Lý Đức Quỳnh
12/11/2019
***
Nữ Sĩ NGỌC QUYÊN
***
*Thi Sĩ NHẤT HÙNG
***
*Thi Sĩ DUY QUANG
***
Nữ Sĩ Ý NGA
***
*Thi Sĩ NGUYỄN NHƠN
MÙA ĐÔNG HOÀNG LIÊN SƠN
Cuối Thu trên đất Mỹ, trời thấm lạnh
Nhớ về mùa Đông Hoàng Liên Sơn
Cuối tháng chạp, một chín bảy sáu
Hai ngàn “cải tạo viên” Miền Nam
Đáp tàu Hồng Hà ra Bắc “đi du học”
Trên sông Lòng Tàu, tàu trôi êm ả
Cửa biển Cần Giờ lướt qua lúc chiều buông
Một bạn tù lắc lư thổ huyết láng lay
Trên chiếc tàu sóng vùi, gió vập lúc đêm về
Trong âm u, bỗng hiện lên ánh hào quang
Quanh thân người tù nho nhã, hiền lành
Người tu sĩ thánh thiện Nguyễn Văn Thuận
Trong cõi mông lung, người tù thấy lòng êm ả
Mường tượng ánh sáng kia soi chiếu đường về
Đổ bộ Bãi Cháy, Hải Phòng
Sau ba ngày đêm lắt lay trên Biển Đông
Một nửa nhắm Cao Bằng, Lạng Sơn thẳng tiến
Một nửa rẻ về Tây Bắc Hoàng Liên Sơn
Trung tâm Cải tạo Trung ương số 1, Lào Kay
Mùa Đông năm ấy thật là khắc nghiệt
Ngày khổ sai trên đỉnh đồi gió lộng rét căm căm
Đêm về khí núi lạnh buốt xương, nhức óc
Suốt canh trường dựa cột ngồi run rẩy
Sức mỏn, hơi mòn, chợp mắt lúc tàn canh
Ngày tháng trôi qua biền biệt đến cuối Đông
Một buổi sáng, tỉnh giấc nhìn ra song cửa
Hoa bang nở rộ, trắng núi đồi
Mùa Xuân đến đem lại sức hồi sinh
Cửa tù mở, nhìn phía xa xa
Đỉnh Fansipan tuyết phủ, lắp lánh ánh thiều quang
Cụm mây trắng lững lờ trôi như tranh thủy mạc
Lòng người tù êm ả giữa ánh xuân quang
*
Nguyễn Nhơn
MÙA ĐÔNG DƯỚI RẶNG TRƯỜNG SƠN
Mùa Đông Trường Sơn
Có nắng vàng hiu hắt
Tiếng tù ca ủ ê
“Suối A mai chảy dài ra Bến Ngọc
Đường ta đi qua Dốc Phục Linh
Đường ta đi, đường nghĩa, đường tình
Đường đi hạnh phúc, chúng mình đấp xây”(*)
Hạnh phúc nào đâu thấy
Những tang thương và tủi nhục
Của người thua trận ngậm ngùi
Đào đấp con lộ ngoằn ngoèo
Lượn quanh chân núi
Để xe trâu đưa đón
Những người vợ tù Miền Nam
Ngàn dặm tìm gặp mặt chồng
“Trèo đèo, vượt suối, sang sông
Gánh gạo nuôi chồng, nước mắt rơi rơi”(**)
Nhìn “những gót chân ngày xa xưa
Sợ lấm trong bùn khi mưa”(***)
Ngày nay đâu còn nữa
Chỉ còn những bàn chân chai sạn
Tảo tần nuôi bầy con nhỏ dại
Chắt chiu chút ít quà
Mỗi năm đôi lần
Gởi bù đắp cho chồng, tù nơi xa
Mùa Đông Trướng Sơn lạnh lắm
Chiếc áo ngự hàn năm cũ
Biết chồng có đủ ấm hay không?
Nguyễn Nhơn
(*) Thiếu tá Đạt, Tiểu khu Bình Tuy
(**) Thơ Bình Dương
(***) Nhạc: Tôi đưa em sang sông
***
*Thi Nhạc Sĩ HAN NGUYÊN
*THINH LẶNG,,,…
Tình yêu hởi cho ta tìm ra lối
Niết bàn ơi hoa phủ tối âm ty
Đường nào em day dứt một cánh hồng
Cửa thiên đàng rộng mở vòng tay ôm
Ta và em thời khắc bỗng dậy thì
Sông ngược về tim cội nguồn bỡ ngỡ
Dư hương ấy đong đầy cho cỏi tạm
Mộ phần này chôn kín tiếng yêu đương…
Linh hồn anh đánh trộm cánh thiên thần
Cõng muộn phiền cho bớt gánh tình em
Nghìn sau mây tím có giăng vườn thiền
Cứ thinh lặng , cứ hiểu rằng anh bên em
………,,,,,,….. nhé,,,,………
HAN NGUYEN
**
XƯA,,,…
Bồi hồi phố xưa gạch thơm dáng
Mái ngói thâm nâu thở chuyện xưa
Mưa ngày xưa ấy hạt nhỏ quá
Vương tới bây giờ lạnh áo hoa
Qua rồi thuở đó hờ chạm vai
Ngỡ hồn ngây ngây hơi xưa đọng
Sương giăng trắng mộng bận lòng say
Ai thay giùm ta lượm ít nắng
Vãi kín lối buồn ngõ yêu xưa
Áo xưa vạt khép nép eo thon
Cho vừa tình ai bớt nhung nhớ
Câu thơ nữa chừng quên ý ngọc
Chờ mãi niềm xưa gió qua thềm
Buốt hết xuân thì cóng nhịp xưa
Trương Chi xưa rồi Mỵ nương hởi
Con nước trăng thề lặn chìm sâu
Mưa ngâu ô thước chừ nghe lạ
Tháng bảy nhịp cầu xa xưa quá
Má thắm môi mềm đời hụt hơi
Một tí hương nồng chơi vơi ngóng
Hờn bước chân xưa không quay lại
Bàn tay cứ đợi bàn tay xưa
Mùa hạ qua rồi áo mỏng bay
Khéo để cay cay mắt xưa buồn
Phượng xưa níu hè nguồn thu giận
Lận đận người đan áo lạnh xưa
Bỏ hết thu vàng lá rơi rụng
Vụng về rớt lại nỗi yêu xưa
Chân xưa quên lối làm trăng lạnh
Chạnh lòng bạc trắng mái tóc xưa
Sông xưa cuồn cuộn đời cứ chảy
Ơ hay mây đứng lặng bến chiều
Ngóng hết đông tàn một nét xưa
Thềm xưa trăng lẻn choàng khuê phòng
Nồng nàn rèm xưa bỗng e ngại
Tại bóng vàng sợ trốn chăn êm
Xin thêm ngày sau chút hẹn xưa
Cho vừa ân ái thuở ban đầu
Tóc xưa giờ rối làm sao gỡ
Bỡ ngỡ yêu thầm hạt nắng xưa
Chưa hôn mà đã má xưa phai
Chân nai dẫm nát hết lòng chiều
Nhiều hương thu úa giờ nặng vay
Có hay lá đổ khổ thu xưa
Sương ngập bên song bờ mi ấy
Mấy độ mắt xưa cửa hững hờ
Mờ trong khói phủ chiều xưa lặng
Nặng lòng xưa cũ ngỏ cùng ai
Ấp ủ hoài thai mộng xưa mòn
Còn trong tiếng xưa âm nức nở
Vọng tới bây giờ vẫn nghe xưa
Xưa ơi là xưa NGƯỜI xưa ơi,,,….
HAN NGUYEN
**
Thi Sĩ THẢO CHƯƠNG .TQV
ĐỊA NGỤC ĐỎ – KINH CUNG CHI ĐIỂU1- NHUỘM ĐỎTháng Tư sôi sục Sài Gòn.Xe tăng Bắc Việt bon bon tràn vào;Cửa Dinh Độc Lập đổ nhào.Bao người uất hận, lệ trào, máu rơi.Anh hèn bỏ chạy ra khơi.Người hùng tự sát chẳng rơi tay thù.Đa phần kẹt lại, chờ…tù;Bị đày “học tập” thiên thu…mút mùa.2- ĐỊA NGỤC ĐỎ TẠI CÁC TRẠI “CẢI TẠO” TRẦN GIANNgây thơ nên dễ bị lừaMang theo vật dụng chỉ vừa mấy hômTin thằng Việt cộng du cônNgười “tù cải tạo” xác hồn nát tanvùi thân địa ngục trần gianĐói rét, bệnh hoạn, sức tàn, lực tiêuRừng sâu núi thẳm quạnh hiuThân tù cải tạo khẳng khiu, gầy gò(Ước gì được một bữa no,rồi ngã lưng xuống ngáy kho một lèo).Khỉ ho cò gáy, cheo leoBền tâm vững chí, cố đeo mạng cùiCắn răng, nhịn nhục, rèn truiVẹm càng “cải tạo”, càng nuôi căm hờn.Sống thì lây lất xương mòn.Chết vùi nắm đất, không nhang, không đèn;Chẳng được vợ khóc, con than;Bạn tù rơi lệ, miên man thương sầu.Cuối cùng thoát kiếp ngựa trâu;Thân tàn ma dại, người tù được tha;Lê chân về đến cửa nhà.Vợ con lưu lạc, đời ra đếch gì?Nhà tan, nước mất… còn chi?Ngoại trừ thù hận khắc ghi trong lòng.3- BÓNG ĐÊM CỦA QUỶ ĐỎ – KINH CUNG CHI ĐIỂULưu vong, thoát mọi cùm gôngTự do, dân chủ thong dong xứ nàyVết thương rỉ máu đến nayCơn ác mộng đó, chẳng ngày nào quên;Như chim đã bị trúng tênCây cong gợi nhớ Vẹm lên cung thù.Ám ảnh thật khó mờ luNhà tan, nước mất…nặng thù trên vai.Chống cộng còn biết tin ai?Bạn thù lẫn lộn trong ngoài rối bengLằn ranh Quốc cộng chớ quênNhưng đừng đẩy “bạn” sang bên “kẻ thù”Xin đừng suy đoán lu buSợ hãi bóng tối làm mù mắt ta.Những người bị Vẹm đày ra;Không “độc” như bọn Quốc Gia phản thùng.Chúng thề bảo vệ sau lưng;Nhưng tươi cười phóng dao, đâm bất ngờ.Thôi đừng chỉ trích vu vơ;Còn ai chống Vẹm, ai mơ đuổi Tàu?Tranh đấu rồi tránh đi đâu?Hai phe Quốc cộng chặt đầu chẳng tha.Cùng nhân dân quyết đứng ra.Diệt loài quỷ đỏ, quê nhà an vui.Thảo Chương TQV13-11-2019 |
***
Thi Sĩ KIỀU PHONG
***
SA CHI LỆ
**
*PHỤ TRANG THƠ NHẠC CHO SỐ ĐẶC BIỆT
DẠ QUỲNH HƯƠNG
- Thơ HOÀNG NGỌC QUỲNH GIAO
- Nhạc ANH DŨNG
- Ca Sĩ : KIM HẬU TRÀ MY
- Video do Hà-mai-Nguyên thực hiện
**
ƠN ANH
- Thơ: MINH THÚY
- Nhạc MAI ĐẰNG
- Ca Sĩ: HOÀNG LAN
***
Thi Nhạc Sĩ TRẦN NGỌC PHONG
“ Chúa Nhật Của Người Tù”
Tác giả Trần Ngọc Phong sáng tác và hát..
Thơ Trần Ngọc Phong
40 năm
Kéo lê tấc sắt lòng vòng
Bỗng dưng ôm mặt khóc ròng trẻ thơ
Bốn mươi năm ngong ngóng chờ
Trông về quê mẹ mịt mờ bão vây
Sắt mài đá tảng đêm ngày
Múa gươm trăng úa, hạc bay hững hờ.
Vó câu muôn dặm bơ phờ
Mộ Dung quay quắt Cô Tô ngày nào.
Bây giờ chân thấp chân cao
Liêu xiêu bóng đổ phương nào hư không.
Thôi thì mơ giấc tương phùng
Mỉm cười vuốt mặt cho lòng bình yên.
***
*SA CHI LỆ Phổ Biến. Trân Trọng Kính Mời