Tuesday, February 11, 2025
spot_img

SỢ VỢ MỚI ANH HÙNG

SỢ VỢ MỚI ANH HÙNG

– Nhất Hùng – tản mạn

 

Không chỉ những ngày mới về làm vợ tôi mà còn cho đến cả hơn chục năm sau nữa, vợ tôi vẫn xem tôi như một người “thầy”. Lúc ấy nàng thành tâm học hỏi từ tôi nhiều thứ, nàng học như một người học trò còn cắp sách đến trường, từ chữ nghĩa đến cách ứng xử trong đời sống, có khi nàng nhờ tôi giảng giải cho nàng cả chuyện chính trị xã hội nữa. Vì thật ra, chính tôi cũng là Thầy giáo mà. Điều bất ngờ lớn nhất khi tôi về Miền Tây dạy học, “phụ huynh” và cả “học sinh” kính trọng Thầy Cô giáo một cách rất đặc biệt, đúng hoàn toàn theo cái nghĩa “tôn sư trọng đạo”. Phần lớn “phụ huynh” vẫn thường gọi chúng tôi bằng một từ ngữ rất thân thương là “ông thầy”. Vì vậy, chuyện vợ xem tôi như một người “thầy” cũng là điều dễ hiểu.

Nếu nói nàng xem tôi như “thầy” có lẽ vẫn chưa đúng nghĩa, mà nói xem tôi như “thánh” chắc cũng không ngoa. Thuở ấy, nếu con Gà tôi bảo là con Vịt, vợ tôi cũng bảo rằng Vịt, chỉ tội nhất là có nhiều chuyện khôi hài, tôi kể nàng nghe, cốt nói vui, thế mà nàng lại đem kể cho mọi người rồi lại cả quyết rằng nó là sự thật chỉ vì câu chuyện này, nàng được nghe từ chồng của nàng, nghĩa là mọi điều chồng nói đều là “chân lý” và mọi chuyện chồng kể đều là “sự thật” không có gì để nghi ngờ cả. Tôi cũng có ân hận vì vị kỷ mà tôi cố tình hướng cho vợ hiểu sai một vài sự việc cốt thủ lợi cho mình hoặc không nói cho vợ biết một vài chuyện tôi kể chỉ là chuyện tiếu lâm để đôi khi nàng rơi vào cảnh ngộ hết sức bi hài. Rồi sự “tôn kính” của nàng dành cho tôi lại không tỉ lệ thuận theo thời gian, ngược lại, càng ngày nó càng vơi, vơi đến nỗi, hôm nay vị trí có vẻ đảo ngược, nghĩa là bây giờ nàng là Cô giáo còn tôi là cậu học trò cần luôn luôn được theo dõi. Tôi nói không quá lời đâu, kể bạn nghe vài chuyện nhé.

Từ chuyện nhỏ như “vệ sinh cá nhân”…, ăn-uống đến nói cười bả luôn để mắt, lỗi nào phạm hoài thì không còn phải ở mức càm ràm mà biến thành “la mắng”. Ăn thì… nuốt xong đi rồi nói. Uống thì… ly nước uống xong rồi đem rửa, tại sao lại để đó? Mặc thì…cái quần cái áo này dơ, không mặc nữa, tại sao không mang ra giặt? Tắm thì…tại sao lấy xà bông tắm đi gội đầu còn xà bông gội đầu lại đem tắm?.

Sáng nào cũng cằn nhằn: “bảo bóp dưới không bóp, cứ đè trên mà bóp…” cái chuyện bóp ống kem đánh răng ấy mà. Tối lại lèm bèm: “ càng ngày càng tệ…”

Mùa đông, ngồi viết văn làm thơ đến khuya, tiết trời lạnh quá, bèn không tắm mà rón rén lên giường ngủ, vừa đặt lưng xuống giường là nghe quát: “đừng có lười, đi tắm đi…”, tắm vừa xong lại nghe mắng: “tắm gì mà mau thế?”. Tôi biện bạch: “trời lạnh quá, anh chỉ rửa cái cần rửa thôi”. Bả nói nhỏ đủ tôi nghe: “thế thì nhớ đừng cọ quẹt nữa nghe…”. Hoảng quá, tôi phải vào tắm lại.

Còn chuyện lớn như viết xong một bài thơ, một bài văn thì nhất định phải đưa bả duyệt, trước khi đưa lên net, lúc thì bả mắng: ”tếu thì tếu vừa phải thôi, ông dùng chữ này không được…”, lúc thì bảo: “viết vô duyên, hết chuyện rồi hay sao mà cứ lôi nỗi đau của phụ nữ ra ghẹo hoài…”.

Còn chính trị thì thôi, hết thuốc chữa, tôi thích Chum, rồi giảng giải thế nào cũng mặc, bả thì…cứ Hill. Nếu kể ra, thôi thì trăm thứ.

Thú thật, tôi lo lắm, không biết vài năm nữa, khi mà tôi bắt đầu “ăn rơi, uống vãi, đi đo bước…”, không biết lúc ấy bả đối xử với tôi ra thế nào nữa.Hôm nay tôi tâm sự nỗi lòng riêng tư với quý bạn cũng vì từ một câu chuyện với một Ông bạn vong niên, chuyện thế này:

Tôi có một ông bạn vong niên, hoạt động xã hội đã mấy chục năm, có nhiều kinh nghiệm, nhiều uy tín, là một trong những người giỏi nhất vùng tôi ở. Nhiều người nhờ ông làm cái này cái kia ông đều giúp, có người mượn cả tên ông để “mời” khách tham dự chuyện này chuyện nọ, ông cũng ok. Dẫu hiền, nhưng ông vẫn có cái uy với bạn bè với vợ con. Mới đây, tai bay vạ gió bỗng ập đến với ông, gọi tai bay vạ gió vì việc của ai gây ra, bỗng nhiên ông phải đưa lưng gánh cái họa nặng ngàn cân. Tôi biết ông đã buồn lại phải cắn răng chịu, không than van không trách cứ ai cả. Đợi ít ngày sau tôi điện thoại chia sẻ cái sui cái rủi của ông, hai bên nói qua nói lại vài câu nhưng cái câu mà ông nói, tôi đồng cảm nhất là: “ người ngoài chê, mình nghe – trách, mình buồn, nhưng không có gì buồn bằng bị bà vợ chì chiết vì gặp bả suốt cả ngày, chẳng trốn vào đâu được…”. Nghe ông nói thế, tôi chợt nghĩ, nếu tôi là ổng, tôi cũng không biết làm sao có thể sống nổi với bà vợ tôi được. Thế mới biết, mệt với vợ chẳng phải mình tôi.

Trước đây, có lần tôi đến nhà ông chú chơi, ông chú tôi rất có uy với vợ con vì thật ra ông ấy giỏi nhưng rất nóng tính, thế mà hôm ấy tôi thấy vợ con của chú nói nhiều chuyện tầm xàm sau một chuyến vừa đi chơi VN về, một điều mà ông chú tôi đại kị, rất gay gắt và rất ghét. Thế mà ông vẫn ngồi yên, giả như câm như điếc. Tôi thật lòng khen: “ chú bây giờ đầm tính, ít nổi nóng như xưa”. Ông cười rồi một lúc sau ghé tai tôi nói nhỏ: “ không phải là đầm tính đâu mà sự thật là tao đã bất lực”. Tôi nghĩ chắc tôi sau này cũng sẽ như thế…nghĩ đến ngày ấy, ôi buồn quá.

 

Kể bạn nghe một chuyện vui thế này:

1/ Bạn tôi sợ vợ nên tôi khuyên:

– Mỗi lần về nhà, mày nên có một chút men, rồi mày sẽ tự tin hơn khi đứng trước mặt bả.

Vài ngày sau, nó gặp lại tôi và than:

– Thôi! Tao chẳng dám làm theo cách ấy nữa đâu. Hôm trước, tao thử uống tí rượu và nhìn bà ấy thành hai, nỗi sợ của tôi còn tăng gấp đôi.

 

botayvkc
botayvkchttp://botayvk.com
My Dinh 245 JANE ST # 702 TORONTO, ONTARIO M3M1A3 myhan245@gmail.com & sachile2001@yahoo.ca Tel: (416) 671 2711 SA CHI LE: WRITER, POET, POEM SINGER OPERATER & EDITOR: http://botayvk.com http://youtube.com/sachilechannel
RELATED ARTICLES
- Advertisment -
Google search engine

Most Popular

Recent Comments