* TT Trump đứng nắng cả giờ “soi kính chiếu yêu”
*BẢN TIN THỜI SỰ NỔI BẬT HÔM NAY:
1-BIẾM-MINH HỌA ĐẶC BIỆT
*SLIDERS: TRIỂN LÃM NUDE ARTS
2-CLIPS QUAN TRỌNG:
* TT Trump đứng nắng cả giờ “soi kính chiếu yêu” Joe Biden lộ nguyên hình.
* Thầy cúng xua đuổi Corona thời 4 0 ở VN !
* Tâm thư của Tướng Michael Flynn gửi toàn thể nhân dân Hoakỳ
* TT TRUMP đã CHỈ RA khối tài sản KHỔNG LỒ của OBAMA không làm MÀ CÓ
* CẢ GIA ĐÌNH KẺ_VÔ_ƠП MẸ NẤM NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH CHỊU CHUNG BẢП @П CỦA TT TRUMP
* SÁNG KIẾN RẤT ĐỘC ĐÁO CỦA NGÀNH GIÁO DỤC VIỆT NAM TIN VUI Nam Sinh Mặc Váy đi hoc
* Phim Nghiền Nát Nước Mỹ – Grinding America
* Trấn Thành, Hari Won, Ngô Kiến Huy xúc động GIÚP ĐỠ bé gái nghèo làm nón lá |Siêu Tài Năng Nhí Tập 7
3-FACEBOOK:
* Cháu bé bị chôn sống, thương quá, hãy cầu nguyện sẽ may mắn cả năm. cho.đi là còn mãi.
* MỜI XEM…
https://www.facebook.com/CoManh.5815/videos/1666499383498291/
https://www.facebook.com/CoManh.5815/videos/1666499463498283/
https://www.facebook.com/CoManh.5815/videos/1666499540164942/
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=201057411440304&set=pcb.201057461440299&type=3&theater
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=191373632404805&id=100045965086074
* PHOTOS: TWITTER BẢO ĐẢM CƯỜI SUỐT NGÀY LẪN ĐÊM; TAY NÀO KHÔNG CƯỜI TỒ TỒ TỚ “OÁNH CHO TỚI BẾN RÁNG CHỊ̣̣U”
Joe Biden: ‘I’m Going to Beat Joe Biden’
https://twitter.com/seanhannity/status/1264504938471841794?s=20
*KÍNH MỜI NGHE NHẠC
* TIỄN ANH thơ Trần Đức Tường/ngâm thơ THIÊN HOÀNG/phổ nhạc Mạc Vũ Phạm gia Cổn/ trình bày Trung Tín
* Người Tình Không Chân Dung Sáng tác: Hoàng Trọng & Dạ Chung Tiếng hát: Đèo Duy Vũ
* Thơ : TÔN NỮ GIÁO HIẾU Nhạc : HIẾU TRANG Tiếng hát: ĐÈO VĂN SÁCH Hòa âm: NGUYỄN ANH HUY Kiều Oanh Thực hiện
4- TIN NÓNG THỜI SỰ QUAN TRỌNG:
* TT Trump: Tuyệt cú mèo
*10 Tín Hiệu Cảnh Báo “Vỡ” Mạch Máu Não Không Nên Bỏ Qua.
* CẤM CHỆT NHẬP CẢNG ĐỒ CUẢ TÙ NHÂN LÀM
* Vỡ mộng đi lao động tại Australia: Người lao động ôm khối nợ hàng trăm triệu đồng
*10 NHÂN VẬT PHÁ HOẠI NƯỚC MỸ TỪ 80 NĂM QUA
* Kinh nghiệm tự điều trị CORONA virus vũ hán
* KẺ PHÁ LUẬT
* Khám phá quy trình hỏa thiêu người chết
*“Còn miệng ăn mà không còn miệng nói”
* Tin vào truyền thông hay nhìn vào Sự Thật ?
* GS TRẦN QUỐC VƯỢNG: NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨ
5-TRUYỆN NGẮN CHỌN LỌC
* Con Ruồi
* Mảnh đời của một bác sĩ quân y.
* Sài Gòn muộn màng của em cũng không còn…
* TỔ SƯ THẦN ĐÈN
*KÍNH MỜI GHÉ THĂM WEB MỚI
https://hangoc2020.blogspot.com/
6-SA CHI LỆ GIỚI THIỆU TÁC GIẢ TÁC PHẨM NHIỀU THI SĨ
*QUÝ THI SĨ GÓP MẶT HÔM NAY:
*PHẠM THIÊN THƯ * TRẦN QUỐC BẢO *TRẦM VÂN * LÊ MAI *THANH THANH * TÍM * Ý NGA * CHU HÀ *
* KHIẾT CHÂU NGUYỄN HUY HÙNG * KIỀU PHONG *
* THY AN * UYÊN QUANG * MINH THÚY *
*HOÀI VIẾT KHÁNH * VIỄN KHÁCH * GIA CAT MO *
* SA CHI LỆ *
***
7-DÒNG THƠ XƯỚNG HỌA, QUÝ THI SĨ:
* TÍM * HỒNG VÂN * MINH THÚY THÀNH NỘI *
*HỒ NGUYỄN * MỸ NGỌC * TRỊNH CƠ *
* SONGQUANG * ĐỨC HẠNH * TRẦN NHƯ TÙNG *
* PHƯỢNG HỒNG * CHU BÁ THÔNG * TDN *
*TRƯƠNG TRỌNG KIÊN *
***
*BIẾM-MINH HỌA
*2-CLIPS QUAN TRỌNG:
* TT Trump đứng nắng cả giờ “soi kính chiếu yêu” Joe Biden lộ nguyên hình.
* Thầy cúng xua đuổi Corona thời 4 0 ở VN !
* Tâm thư của Tướng Michael Flynn gửi toàn thể nhân dân Hoakỳ
* TT TRUMP đã CHỈ RA khối tài sản KHỔNG LỒ của OBAMA không làm MÀ CÓ
* CẢ GIA ĐÌNH KẺ_VÔ_ƠП MẸ NẤM NGUYỄN NGỌC NHƯ QUỲNH CHỊU CHUNG BẢП @П CỦA TT TRUMP
* SÁNG KIẾN RẤT ĐỘC ĐÁO CỦA NGÀNH GIÁO DỤC VIỆT NAM TIN VUI Nam Sinh Mặc Váy đi hoc
* Phim Nghiền Nát Nước Mỹ – Grinding America
*A film you need to watch.
Agenda: Grinding America down
*Nói Tiếng Anh
https://vimeo.com/399049937
*Thuyết Minh & Phụ Đề Việt Ngữ
https://tinyurl.com/y8z73xn5
Nghiền nát nước Mỹ – Grinding America down
***
* Trấn Thành, Hari Won, Ngô Kiến Huy xúc động GIÚP ĐỠ bé gái nghèo làm nón lá |Siêu Tài Năng Nhí Tập 7
3-FACEBOOK:
Cháu bé bị chôn sống, thương quá,
hãy cầu nguyện sẽ may mắn cả năm. cho.đi là còn mãi.
https://www.facebook.com/chuabenhngoaidamienphi1/videos/881807918976855/
MỜI XEM…
https://www.facebook.com/CoManh.5815/videos/1666499383498291/
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=191373632404805&id=100045965086074
**
*Joe Biden: ‘I’m Going to Beat Joe Biden’
https://twitter.com/seanhannity/status/1264504938471841794?s=20
***
*KÍNH MỜI NGHE NHẠC
* TIỄN ANH thơ Trần Đức Tường/ngâm thơ THIÊN HOÀNG/phổ nhạc Mạc Vũ Phạm gia Cổn/ trình bày Trung Tín
* Người Tình Không Chân Dung Sáng tác: Hoàng Trọng & Dạ Chung Tiếng hát: Đèo Duy Vũ
* Thơ : TÔN NỮ GIÁO HIẾU Nhạc : HIẾU TRANG Tiếng hát: ĐÈO VĂN SÁCH Hòa âm: NGUYỄN ANH HUY Kiều Oanh Thực hiện
**
“Mùa Thu” Thơ Tôn Nữ Giáo Hiếu; Đèo Văn Sách trình bày
***
*4- TIN NÓNG THỜI SỰ QUANG TRỌNG:
* TT Trump: Tuyệt cú mèo
Sun., Aug. 9 at 10:17 a.m.Mấy tháng qua Đảng Dân Chủ, Nancy Pelosi, lấy lý do Dịch Vũ Hán, kêu gào Bỏ Phiếu bằng thơ ( mail-in voting), được bọn truyền thông thổ tả cổ võ rùm bem, nghĩ rằng phen này có cơ hội ăn gian nữa .
Phe ủng hộ Ông Trump lo ngại, bưu điện tráo thơ, khuyên nhau trao phiếu tận tay ở thùng phiếu, đừng bỏ vào thùng thơ, sợ bị tráo.
Ai ngờ Ông Trump âm thầm sắp xếp, thay đổi, bổ nhiệm từ ngày 10, tháng 5, 2020, tay chân của mình vào chức Tổng Quản Ngành Bưu Điện Hoa kỳ ( Postmaster General – USPS The United States Postal Services ) –
Truyền thông thổ tả dấu kín, không đăng tin, nên không ai hay biết gì ráo, cứ lo sợ bị tráo phiếu. Ông Trump cũng lặng thinh, thiên hạ lo sợ: “tội nghiệp Ông Trump”; nào dè Ông đã tính trước hết rồi:
Tuyệt cú mèo là vậy.
– Phía Nam, Ông xây bức Tường, ngăn di dân lậu.
Mấy triệu phiếu mà Đảng Dân Chủ mong chờ, nằm kẹt cứng bên kia biên giới, cho nên trước đây, Pelosi quyết không chấp thuận kinh phí xây tường là vậy, nhưng Ông Trump cũng xoay sỡ làm cho được. ..Bây giờ gần xong rồi; Đảng Dân Chủ không còn mong gì ở di dân, đành xoay qua kế khác: Bỏ phiếu bằng thơ. Nào ngờ Ông Trump cao tay ấn:
– Chấn chỉnh Bưu Điện, ngăn ngừa tráo phiếu, bổ nhiệm vị Tổng Quản mới: Ông Louis DeJoy thay thế người của Obama.
Thế là Đảng Dân Chủ hết đường lươn lẹo.
Vị Tổng Quản mới nầy là một tay gọc:
Tỷ phú Louis DeJoy, một Chủ Tịch trong tập đoàn Nghiên Cứu Chiến Lược Toàn Cầu ( LDJ Global Strategies ) đồng thời là
Hiệu trưởng Đại Học Elon University.
Ngoài ra tỷ phú Louis DeJoy còn là chủ Hội thiện nguyện mang tên
” Louis DeJoy Aldona Wos Family Foundation “
( số vốn của hội thiện nguyện trên $ 26 tỷ USD )
Hội nầy có mặt trên 16 quốc gia
( nhánh riêng của tập đoàn Rothschilds Europe )
Ghê chưa (?), vậy mà chịu giúp Trump, có lẽ biết ” sinh tử phù ” tráo phiếu này phải cao tay ấn mới gỡ nỗi, chớ với danh vọng và tài sản của Ông, thì một chức vụ hành chánh như vầy …quá tầm thường ? .
Không ai hay biết gì ráo, cho đến hôm qua, thứ Sáu 7, August 2020, tân Tổng Quản Bưu Điện Hoa kỳ, Louis DeJoy loan báo:
Ông đã thay hết nhân viên cao cấp trong ngành Bưu Điện Hoa kỳ…Chấn chỉnh toàn diện, từ các cấp Giám Đốc Điều Hành, Kỹ thuật, Thương mại, cho đến những nhân viên then chốt quan trọng, v. v…, nghĩa là hoàn toàn mới, tống cổ bọn củ của Obama, để Bưu Điện hữu hiệu hơn .
Đảng DC chết đứng, hết đường gỡ gạc …
Thiên hạ bật ngửa …”. Ông Trump: tài quá …
Tỷ phú Louis DeJoy còn bắt chước TT. Trump là nhận
nhiệm vụ ” Tổng quản Bưu Điện Hoa kỳ ” không ăn lương,
số tiền lương hàng năm của Ông sẽ dành cho Hội Quả Phụ Bưu Điện
Hoa kỳ …những nhân viên Bưu điện chết trong khi làm việc.
Đảng Dân Chủ, trăm phương, nghìn kế, dùng bài cũ soạn lại:
Người Mỹ gốc Phi …
Ứng cử viên Biden quỳ bái, Chủ Tịch Hạ Viện Pelosi, Nghị Sĩ Dân Chủ quỳ tưởng niệm … Những trò hề rẻ tiền này, càng làm cho người Mỹ gốc Phi thấy rõ chân tướng giả dối của phe DC, đã lợi dụng họ quá nhiều trong thời gian qua . Khi ra tranh cử, hứa hẹn đủ đều, thắng cử rồi, chỉ lo hốt bạc, quên tuốt luốt lời hứa, chờ kỳ tới … hứa nữa.
Chỉ có TT Trump là người duy nhứt:” Hứa đâu, làm đó “.
Không cần quỳ bái hạ tiện, TT Trump thân thiện với mọi sắc dân, giúp thêm công ăn việc làm cho họ. Họ nhìn thấy, nếu người có lương tâm, không cần nhắc, họ cũng dồn phiếu cho Trump.
Từ đây tới ngày bầu cử, còn nhiều màn manh mún nữa, nhưng nhìn thấy TT Trump an bài ” Bưu Điện “, thì coi như Ông biết trước chuột ( democRats ) chạy lối nào, và Ông đã chặn ngách trước rồi .
Đừng lo nữa các cụ ủng hộ Trump nhé .
Ông đương đầu nỗi với ĐCSTQ, làm cho TC sất bất san bang, thì đám tép riu học đòi Xã Hội Chủ Nghĩa này không đáng ngại cho lắm đâu !.
Phải chăng quậy cho lên bùn để vét sạch đầm …
Lưu -Vĩnh -Lữ
***
*10 Tín Hiệu Cảnh Báo “Vỡ” Mạch Máu Não Không Nên Bỏ Qua.Xuất huyết não xảy ra khi máu tràn vào mô não và gây tổn thương não. Khi mạch máu bị tổn thương sẽ kích thích các mô não, gây ra phù não. Máu tập trung thành một khối gọi là tụ máu, tăng áp lực lên các mô xung quanh, cuối cùng giết chết các tế bào não và gây vỡ mạch não.
Xuất huyết não dẫn đến đột quỵ và tử vong xảy ra trong chớp mắt không còn là căn bệnh “độc quyền” của người già. Điều chỉnh thói quen, thực hiện chế độ ăn uống lành mạnh là chìa khóa để bảo vệ sức khỏe của bạn. Xuất huyết não là một loại đột quỵ, xảy ra khi máu tràn vào mô não và gây tổn thương não. Khi máu từ tổn thương kích thích các mô não thì sẽ gây ra phù não, máu tập trung thành một khối gọi là tụ máu. Tình trạng này làm tăng áp lực lên các mô xung quanh, cuối cùng giết chết các tế bào não và gây vỡ mạch não.
Bản thân những người bị nạn, họ cũng không từng nghĩ đến các tình huống như vậy có thể xảy ra, mất mạng bất ngờ. Chúng ta phải cảnh giác hơn các triệu chứng của xuất huyết não để tránh hậu quả đáng tiếc.
Không nên bỏ qua 10 tín hiệu cảnh báo “vỡ” mạch máu não
1. Chóng mặt là biểu hiện rõ ràng. Bạn có thể đột nhiên cảm thấy bầu trời quay tròn, Không đứng vững, nhấc chân và thậm chí rơi xuống đất.
2. Nhức đầu dữ dội, bắt đầu không liên tục và sau đó chuyển thành đau đầu dai dẳng.
3. Tê một bên, tê ở mặt, cánh tay, ngón tay, đặc biệt là ngón đeo nhẫn.
4. Tối trước mắt, tối tạm thời trước mắt hoặc mờ mắt ở một mắt, làm mờ mọi thứ
5. Buồn ngủ vào ban ngày, cảm thấy rất mệt mỏi và không ngủ đủ giấc.
6. Thường xuyên bị nghẹn, nghẹn không thể giải thích được trong khi uống hoặc ăn.
7. Ngáp trong nhiều ngày, ngáp không phân biệt thời gian và địa điểm.
8. Rễ lưỡi cứng và đột nhiên gốc lưỡi bị cứng và lưỡi bị sưng.
9. Lực nắm bắt giảm xuống, cánh tay đột nhiên mất lực bám, bắt cầm đồ dễ rơi xuống đất.
10. Thường xuyên bị chảy máu cam: Người bị huyết áp cao lại chảy máu cam thường xuyên xuất huyết não có khả năng xảy ra trong vòng 6 tháng.Không muốn bị xuất huyết não hãy làm
Cho nên có những biểu hiện “4 điều chậm”, “2 việc làm tốt” và “3 điều không nên làm ” sau đây để phòng ngừa bệnh.
“4 chậm”
– Thức dậy từ từ: Thức dậy quá nhanh dẫn đến thay đổi tư thế đột ngột, huyết áp tăng và dễ gây xuất huyết não. Do đó, khi thức dậy vào buổi sáng, hãy chậm lại, di chuyển tay và chân trước, sau đó thức dậy từ từ, ngồi bên giường, rồi ra khỏi giường từ từ.
– Vận động buổi sáng chậm rãi: Vào sáng sớm, huyết áp của cơ thể con người dao động rất lớn, dễ làm tăng và gây ra các biến chứng. Tập thể dục buổi sáng quá nhanh và quá mãnh liệt. Huyết áp buổi sáng sớm dễ tăng cao, tập thể dục mạnh sẽ gây tăng huyết áp tăng và có thể dẫn tới xuất huyết não. Do đó, trong khi tập thể dục buổi sáng, hãy chọn những bài tập chậm rãi, nhẹ nhàng
– Sau khi đi vệ sinh, đứng dậy từ từ: Đại tiện sau khi thức dậy buổi sáng là thói quen tốt, nhưng khi vận động hãy cẩn thận, nhất là đối với người già, có tiền sử bị bệnh huyết áp.
– Không hút thuốc khi mới thức dậy: Không nên hút thuốc khi mới thức dậy vào buổi sáng, hãy hút sau 1 tiếng để tránh đông máu và xuất huyết não.
“Làm tốt 2 việc”
– Thứ nhất là khống chế tốt mỡ trong máu:
Lipid máu bất thường là một trong những nguyên nhân gây xuất huyết não. Cùng với việc đổ mồ hôi quá nhiều vào mùa hè, rất dễ khiến máu bị đặc và hình thành cục máu đông, làm tăng nguy cơ đột quỵ. Do đó, để ngăn ngừa xuất huyết não vào mùa hè, trước tiên chúng ta phải kiểm soát lipid máu. Để điều chỉnh lipid máu, sự lựa chọn thực phẩm lành mạnh rất quan trọng, hạn chế dầu mỡ, đồ ăn chiên rán. Đồng thời tích cực vận động cơ thể, đi bộ nhanh thường xuyên để loại bỏ lipid dư thừa trong cơ thể.
– Thứ hai, kiểm soát tốt huyết áp:
Tăng huyết áp là yếu tố nguy cơ độc lập, quan trọng nhất đối với xuất huyết não. Căng thẳng cảm xúc và hưng phấn quá mức có thể khiến huyết áp tăng lên, điều này không có lợi cho việc ngăn ngừa và kiểm soát huyết áp. Khi mọi thứ xảy ra, chúng ta phải duy trì thái độ lạc quan và áp dụng thái độ tích cực với cuộc sống.
“Không nên làm 3 điều”
– Ăn đồ chiên, rán: Thực phẩm chiên rán chứa nhiều chất béo. Một khi ăn quá nhiều sẽ dẫn đến tăng mỡ máu và máu dày làm tăng nguy cơ bị xuất huyết não.
– Uống nước ngọt: Vào mùa hè, nhiều người muốn uống nước ngọt có ga, đá để giải khát. Tuy nhiên, các loại nước ngọt đều chứa một lượng đường lớn. Khi uống quá nhiều gây nên chứng béo phì, tăng huyết áp, tim mạch… tăng nguy cơ xuất huyết não.
– Ngồi quá lâu: Những người ngồi lâu sẽ lưu thông máu chậm hơn và tăng độ nhớt của máu, điều này sẽ dẫn đến mệt mỏi do co thắt cơ tim, dễ bị xuất huyết não và nhồi máu não. Vì thế bạn nên thường xuyên vận động cơ thể, thay đổi tư thế khi ngồi làm việc.
Theo Sohu / Lưu Ly / anle20
**
*CẤM CHỆT NHẬP CẢNG ĐỒ CUẢ TÙ NHÂN LÀM
HA HA HA GOOD JOB USA ƠI
From: U.S. Customs and Border Protection <cbp@service.govdelivery.com>
To: MINH NGUYEN <<colleenha@yahoo.com>>
Sent: Tuesday, August 11, 2020, 06:03:06 PM EDT
Subject: U.S. Customs and Border Protection Trade Update
CBP Issues Detention Order on Garments Manufactured with Prison Labor in China
08/11/2020 05:32 PM EDT
WASHINGTON — Effective August 11 at all U.S. ports of entry, U.S. Customs and Border Protection (CBP) will detain imported merchandise containing garments produced by the Hero Vast Group (including Shanghai Hero Vast International Trading Co., Ltd…
***
*Vỡ mộng đi lao động tại Australia: Người lao động ôm khối nợ hàng trăm triệu đồng
LĐO |
Anh Trần Đình Giáp trình bày vụ việc với phóng viên.Ảnh: Tô Thế Anh Trần Đình Giáp đã cùng gia đình vay mượn 14.000 USD (hơn 320 triệu đồng) nộp vào Công ty Cổ phần Đầu tư quốc tế Vikor (Hải Dương) để được đi Australia, mỗi tháng có thể kiếm được 60-80 triệu đồng, sau đó xin visa định cư vĩnh viễn! Tiền đã nộp từ tháng 6.2019, nhưng anh Giáp không được đi Australia như lời hứa của lãnh đạo công ty, dẫn đến hiện nay, anh “ôm” khối nợ hàng trăm triệu đồng.
•
Cơ hội “vàng”!
Phản ánh với chúng tôi, anh Trần Đình Giáp (Khu 4, Việt Hòa, TP.Hải Dương, Hải Dương) cho biết, anh được người quen dẫn đến gặp bà Mạc Thị Hiền – Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần (Cty CP) Đầu tư Quốc tế Vikor (Cty Vikor) để tìm hiểu chương trình lao động (LĐ) tại Australia.
“Tại buổi gặp, bà Hiền nói với tôi, đi Australia theo diện visa 407 là cơ hội vàng cho các LĐ nước ngoài nói chung và LĐ Việt Nam nói riêng được phép sang đó tham gia đào tạo nghề nghiệp nhằm phát triển chuyên môn, tay nghề, làm nông nghiệp hoặc điều dưỡng, có thu nhập từ 60-80 triệu đồng/tháng; có thể lưu trú tại Australia với thời hạn lên đến 2 năm và sau đó xin visa định cư vĩnh viễn. Tổng số tiền tôi phải nộp là 21.000 USD. Bà Hiền cũng khẳng định, sau 6 tháng hoàn thiện thủ tục, hồ sơ, học tiếng Anh, tôi chắc chắn đi được. Nếu không đi được, Cty sẽ hoàn trả lại toàn bộ số tiền và chỉ bị trừ 500 USD – tiền học phí và xử lý hồ sơ” – anh Giáp cho biết.
Ngày 4.6.2019, anh Giáp đến trụ sở Cty Vikor tại số 283 Thanh Niên, TP.Hải Dương để ký bản “Thoả thuận tư vấn LĐ” với bà Mạc Thị Hiền là Tổng Giám đốc Cty Vikor để tham gia chương trình LĐ nông nghiệp tại Australia. Từ ngày 4.6.2019-1.8.2019, anh Giáp đã nộp vào Cty 14.000 USD và hồ sơ gồm bằng cấp 3 bản gốc, nhiều giấy tờ liên quan…
Sau khi ký hợp đồng, nộp tiền vào Cty Vikor, từ tháng 6.2019 đến tháng 12.2019, anh Giáp chỉ được tham gia duy nhất khóa học tiếng Anh của Cty, mà không được tham gia 1 khóa thi IELTS hay khóa đào tạo thực hành nào…
Cuối tháng 8.2019, anh Giáp được bà Phạm Thanh Lương – nhân viên Cty Vikor – thông báo, bên Australia xác nhận hồ sơ của anh đã vượt qua vòng sàng lọc số 1. Sau đó, bên Cty có báo đến cuối tháng 11.2019 sẽ có kết quả visa. Nhưng đến tháng 12.2019, anh Giáp đến trụ sở Cty để hỏi và bà Hiền báo vẫn phải chờ vì chưa có kết quả visa.
Người lao động tố Công ty Vikor lừa đảo
Đến tháng 2.2020, do hết thời gian thoả thuận (6 tháng) nhưng vẫn không được đi Australia, anh Giáp nhiều lần đến và liên lạc với lãnh đạo Cty Vikor để xin rút tiền và hồ sơ… nhưng lãnh đạo Cty luôn lảng tránh, khất lần. Ngày 15.3, anh Giáp trực tiếp đến cơ sở 2 của Cty Vikor tại Trường Đại học Sao Đỏ, thì trụ sở đóng cửa và không có ai, biển hiệu Cty đã hạ.
Quá sốt ruột vì số tiền bỏ ra quá lớn và “hiệu quả” chưa thấy đâu, trong khi đó “hậu quả” đã “nhãn tiền” – những người cho gia đình anh Giáp vay tiền liên tục thúc đòi nợ. Nên từ tháng 5.2020 đến nay, anh Giáp cũng như nhiều người khác từ các tỉnh khác như Hải Phòng, Quảng Trị, Nghệ An, Gia Lai, Thanh Hóa, Hà Tĩnh liên tục đi Hà Nội, Hải Dương để tìm kiếm lãnh đạo Cty Vikor là bà Mạc Thì Hiền để đòi tiền và hồ sơ gốc… nhưng nguyện vọng của họ không được lãnh đạo Cty đáp ứng.
Theo tìm hiểu của chúng tôi, ngoài trường hợp của anh Giáp thì còn có 17 người nữa đã nộp từ 8.000-14.000 USD vào Cty Vikor.
“Đến nay, Cty Vikor đã gỡ hết các biển hiệu, logo, đóng cửa trụ sở hoạt động tại cơ sở 2 Trường Đại học Sao Đỏ. Căn nhà tại địa chỉ đăng ký kinh doanh số 283 đường Thanh Niên cũng không còn biển hiệu của Cty và đã chuyển đổi kinh doanh do cá nhân khác làm chủ. Tôi thấy có nhiều dấu hiệu bất thường như trong số doanh nghiệp đăng ký kinh doanh đang hoạt động đủ điều kiện đưa người đi làm việc ở nước ngoài không có tên Công ty Vikor. Và không thể kéo dài thời gian chờ đợi được nữa nên tháng 5.2020, tôi đã làm đơn tố cáo bà Mạc Thị Hiền có hành vi lừa đảo chiếm đoạt tiền của tôi tới Công an tỉnh Hải Dương” – anh Giáp cung cấp thông tin.
Ngày 4.6, chúng tôi đã liên lạc qua điện thoại với bà Mạc Thị Hiền – Tổng Giám đốc Cty Vikor – để đề nghị trao đổi xác minh thông tin Cty có thu của anh Giáp 14.000 USD để đưa đi Australia, nhưng không thực hiện hay không? Tuy nhiên, bà Hiền cho hay, vụ việc hiện đang được cơ quan điều tra xác minh và không có thời gian trao đổi với báo chí.
Báo Lao Động sẽ tiếp tục thông tin mới nhất của vụ việc tới bạn đọc trong những số báo tiếp theo.
VIỆT LÂM – TÔ THẾ
***
*10 NHÂN VẬT PHÁ HOẠI NƯỚC MỸ TỪ 80 NĂM QUA
Frank Hawkins /Tường Giang chuyển ngữ
Posted on August 10, 2020 by TamAn
Frank Hawkins là một cựu nhân viên tình báo của Lục Quân Hoa Kỳ, là phóng viên đặc trách quốc ngoại của hãng thông tấn AP, một doanh gia đầu tư quốc tế, một viên chức điều hành kỳ cựu ngành báo chí, sáng lập viên và là chủ nhân một số xí nghiệp về tiếp thị, cùng là tác giả của một số tiểu thuyết đã xuất bản. Ông hiện hưu trí tại tiểu bang North Carolina.
Nước Mỹ đã trải qua một sự thay đổi khủng khiếp trong thời gian gần 80 năm của cuộc đời tôi. Ngày nay, Nước Mỹ đã bị phân hóa thật vô cùng cay đắng, sự giáo dục đã xuống cấp trầm trọng và nền tảng luân lý ở vào tình trạng không khác chỉ mành treo chuông, trong một xã hội mà những kẻ được gọi là “chính trị gia dòng chính” luôn thúc đẩy một hệ thống chính trị núp trong chiêu bài, hướng về vết xe đổ xã hội chủ nghĩa, và chủ trương mở rộng cửa biên giới.
Tổng Thống của Hoa kỳ bị đe dọa truất phế bởi vì phe bên kia không thích ông ta. Giới truyền thông Hoa kỳ – đã một thời trung dung không nghiêng bên nào – bỗng chốc biến hình thành một đám du thủ du thực tả khuynh. Làm sao mà một nước Mỹ có một nền chính trị ổn định, đan vào nhau như không rời của những năm 1950, mà hôm nay lại đến tình trạng này chỉ qua một thế hệ ? Ai đã là thủ phạm ? Và đây, xin ghi lại bảng phong thần của 10 tên phá hoại đứng đầu sổ của Nước Mỹ trong 80 năm qua.
10) Mark Felt– Quyền giám đốc của FBI, mệnh danh là “Deep Throat” trong thời xì-căng-đan Watergate. Đây là vụ việc đầu tiên xì ra công chúng về một viên chức FBI can thiệp trực tiếp vào sinh hoạt chính trị của Hoa kỳ. Anh này chính là thầy hoặc là ông “tổ” dẫn đường của đám James Comey, Peter Strzok, Lisa Page và Andrew McCabe.
9) Bill Ayers – Là bộ mặt của sự tàn phá nền giáo dục Hoa kỳ bằng “lý tưởng” tả khuynh.
Là một tên khủng bố vô lương dành suốt đời và sự nghiệp để đưa nền giáo dục Mỹ theo con đường Thiên Tả. Anh này đã giúp viết cuốn sách cho Obama: “Dreams of My Father.”
8) Teddy Kennedy – Nhiều người chỉ nhớ Teddy là anh chàng bỏ mặc cho Mary Joe Kopechne chết trong xe của anh ta ở hồ Chappaquiddick. Nhưng sự phá hoại của nhân vật này chỉ đến sau khi anh ta tránh né được pháp luật sau cái chết của người bạn gái và trở thành một cao thủ của đảng Dân Chủ ở Thượng Nghị Viện, đẩy mạnh chính sánh Liberal trong các lãnh vực Y tế và Giáo dục.
Sự phá hoại lớn nhất là đạo luật di dân “1965 Hart-Cellar” mà Ted Kennedy đưa qua Thượng viện, đã giới hạn di dân từ Âu châu, để gia tăng di dân từ các nước thứ ba vào Mỹ, không xét theo kỹ năng, mà chỉ tính theo đầu người mỗi năm, để đưa vào định cư tại Mỹ.
7) Walter Cronkite –Xướng ngôn viên truyền hình của CBS từng được dân Mỹ mến chuộng, đã chính trị hóa truyền thông của Hoa kỳ bằng cách tả cuộc Tổng Công kích Tết Mậu Thân trong chiến tranh Việt Nam là “một Chiến Thắng” của Cộng Sản Bắc Việt, và từ đó, Cronkite đã khiến đưa dư luận Mỹ vào cuộc chống chiến tranh Việt Nam.
Trên thực tế, cuộc tổng công kích đó là một thảm bại quân sự cho Cộng Sản Bắc Việt và bọn Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, mà sau này bọn lãnh tụ CSBV đã phải thú nhận. Mấy mươi năm sau thì chính Cronkite cũng thú nhận rằng mình sai. Nhưng đã trễ. Không thể quay lại bánh xe lịch sử, thảm họa đã đè lên đầu dân Việt.
6) Bill and Hillary Clinton – Thật khó mà tách rời kẻ cướp với bà già này. Cả sự nghiệp tổng thống của Bill là cưỡi theo làn gió cuối mùa của những gì vinh quang thời TT Reagan để lại. Nhưng cái tính Playboy của anh này đã làm vấy bẩn cái gì đẹp đẽ nhất chung quanh chức Tổng Thống. Để đổi lấy bằng tiền, anh Tổng Thống này đã gở bỏ mọi rào cản, nhượng không kỹ thuật quân sự cho Trung cộng.
Hillary nào có kém gì, là một phó tế (cùng Obama) thờ hồn ma của Saul Alinsky – ông tổ của “Community Organizing” – dù đã chết từ năm 1972, vẫn có ảnh hưởng về lý tưởng Thiên Tả đối với Ôbama và Hill. Clinton Hillary là một chính trị gia ác độc nhất mà tôi được biết suốt gần 80 năm cuộc đời. Chẳng những bà ta cố che đậy những tội tấn công tình dục của chồng bằng cách thóa mạ và sách nhiễu những phụ nữ đã tố cáo Bill, mà còn dùng ảnh hưởng chức vụ của mình trên khắp thế giới để moi tiền cho cái tổ chức lụn bại có tên là Clinton Foundation.
Chính chị này đã ký bán 20% kho dự trữ Uranium của Hoa kỳ cho Nga sau khi Bill nhận được tiền diễn thuyết là $500,000 đô-la tại Moscow và sau khi cái Foundation này (tài trợ cho nếp sống xa hoa của Bill) đã nhận được hàng trăm triệu đô-la từ các công ty được hưởng lợi từ cuộc mua bán này. Danh dự của vùng thủ đô Hoa Thịnh Đốn bị giết chết bởi cặp bà già – kẻ cắp này.
5) Valerie Jarrett – là vị thần hộ mạng của chính phủ Obama. Sinh ra trong gia đình Cộng Sản, cha của bà này, ông ngoại của bà này và cha chồng của bà (Vernon Jarrett là bạn than và đồng minh của ông thầy của Obama là Frank Marshall Davis) là Cộng Sản chính hiệu, cuồng tín, đang nằm trong vòng điều tra của chính phủ Hoa kỳ.
Thế mà suốt 8 năm của Obama, bà này đã rỉ tai anh Tổng Thống những chương trình nghị sự có tính cách chống Mỹ, rỉ tai về chính sách thiên Hồi giáo, chống Do Thái, rỉ tai về những lý tưởng xã hội chủ nghĩa và cộng sản, cũng như những nghị sự bám quyền lực bằng mọi cách.
4) Jimmy Carter – Tổng thống 39 Carter đã châm ngòi cho Hồi giáo quá khích ngày nay bằng cách hạ bệ triều đại quốc vương Shah ở Iran và dọn đường cho Ayatollah Khomeini lên nắm quyền tại Tehran.
Nước Iran đã trở thành là kẻ bảo trợ và cổ võ cho các phong trào khủng bố của Hồi giáo trên thế giới. Khi tòa đại sứ Hoa kỳ bị bọn Hồi giáo chiếm giữ, Carter đã yếu xìu trong mọi phản ứng, và điều đó đã khiến cho bọn khủng bố gia tăng sức mạnh và tiếng tăm trên thế giới.
3) Lyndon Johnson – TT Johnson đã chuyển những xung khắc chính trị của Việt Nam thành một cuộc chiến tranh lớn cho nước Mỹ. Cuộc chiến đó có thể đã kết thúc sớm nếu ông ta chịu nghe lời của các tướng lãnh thay vì nghe lời của anh cựu giám đốc hãng xe hơi là Robert McNamara.
Hậu quả là: 1) 58,000 người Mỹ đã chết và hang chục ngàn cuộc đời bị hủy hoại; và 2) Một cuộc chiến đã phân hóa nước Mỹ và từ đó tạo nên những nhóm Thiên Tả đã xâm nhập vào hệ thống tuyển mộ nhập ngũ và từ đó đã khuấy nhiễu và hệ thống giáo dục và học đường của Hoa Kỳ. Và càng tệ hơn, Johnson đã tuyên chiến với Nghèo Đói và phá hủy gia đình của người da đen bằng cách đưa họ lệ thuộc vào trợ cấp của chính phủ (do Dân Chủ chủ trương). Chính ông đã tạo nên “cuộc thảm sát” về chủng tộc, cho đến ngày nay ngọn lửa vẫn còn bốc khói. Đáng lẽ tội này đáng đưa ông ta lên đầu sổ.
2) Barack Hussein Obama – Anh này đưa nước Mỹ vào một cuộc thảm bại khi cố biến Hoa kỳ từ một xã hội của thị trường tự do thành chủ nghĩa xã hội – cộng sản. Khi chúng ta càng bước sâu vào thời kỳ của Trump, chúng ta biết thêm mỗi ngày về việc Obama đã chính trị hóa và tha hóa những cơ quan đầu não của chính phủ, đáng kể nhất FBI, tình báo CIA và cơ quan thuế vụ IRS, và từ đó làm lung lay niềm tin của người dân Mỹ đối với chính phủ liên bang mà ngày xưa họ đã từng tin rằng công bình, không thiên vị trong mọi hành động.
Obama đã làm thoái hóa các vấn đề chủng tộc, gây phưc tạp liên hệ về màu da, bằng cách khuấy động ưu tư và hiềm khích của người da đen, và đẩy mạnh chính trị mang chiêu bài cấp tiến. Obama đã công khai ủng hộ đám cầm quyền Iran, và cái chính sách khom lưng xin lỗi thế giới mệnh danh là “lãnh đạo từ phía sau” đã làm suy yếu nước Mỹ trầm trọng trên trường quốc tế. Cố gắng của Obama để can thiệp vào bầu cử của Do Thái, cố gắng lật đổ thủ tướng Netanyahu là một trong những điều làm mất mặt Hoa kỳ được thực hiện bởi một tổng thống Mỹ, rất đáng xấu hổ.
1) John Kerry – Chắc một số độc giả sẽ cho rằng Kerry không đáng bị cho vào đầu sổ những tội phạm phá hoại nước Mỹ. Tôi cho anh ta vào đầu bảng phong thần là vì anh ta là một tên người Mỹ đáng khinh và hạ tiện nhất trong cõi đời mà tôi được nhìn thấy. Sau khi 3 cái “faked Purple Hearts” mề đai trong thời gian phục vụ không mấy anh dũng tại Vietnam, anh ta xin giải ngũ sớm khỏi US Navy.
Với tư cách là sĩ qua hải quân trừ bị, và rõ ràng là phạm “Uniform Code of Military Justice”, Kerry đã đến Paris và gặp riêng với Cộng Sản Bắc Việt và Giải Phóng Miền Nam. Anh ta trở về Mỹ oang oang như con vẹt của Sô Viết về chiến tranh Việt Nam và nói trước Quốc Hội Mỹ rằng quân đội Hoa kỳ không khác chi đoàn quân xâm lăng của Thành Cát Tư Hãn.
Rõ ràng là một hành động phản quốc của Kerry, khi nói tuyên truyền cho kẻ thù vào thời điểm đang chiến tranh. Kerry còn cho chúng ta ngậm bồ hòn khi anh ta đang làm ngoại trưởng của Obama, là vào nằm vào giường ngủ với đám cầm quyền Iran (đã từng hô khẩu hiệu “Nước Mỹ phải chết”), bật đèn xanh cho các tay tổ khủng bố này được tự do chế bom nguyên tử cùng với hàng tỷ Mỹ kim yểm trợ cho những hoạt động khủng bố của Iran. Nhờ những cựu chiến binh cùng chiến đấu với Kerry đã vạch mặt anh ta mà chúng ta tránh được thảm họa vào năm Kerry ứng cử TT năm 2004, như một con rối của kẻ thù. Tuy nhiên, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, chúng ta lại ôm chầm lấy một đấng quân vương có tên là Huyền Ngọc – viên ngọc đen, khiến FBI, CIA, IRS nát như tương !
Frank Hawkins
Tường Giang chuyển ngữ
Nguồn: http://chinhnghiavietnamconghoa.com/10-nhan-vat-pha-hoai-nuoc-my-tu-80-nam-qua-frank-hawkins-tuong-giang-chuyen-ngu/
***
*Kinh nghiệm tự điều trị CORONA virus vũ hán
Sau khi cả gia đình thoát nạn con virus Corona tàu , hôm nay tôi xin ghi lại những gì đã giúp cho Gia đình vượt qua cơn bệnh thế kỷ nầy , có thể quý anh chi không tin , chỉ tin vào khoa học giao mạng sống mình cho BV hoặc BS .
Ở đây tôi chỉ ghi lại những gì tôi đã trải qua với bản thân và thành viên trong gia đình tin hay không là tùy anh chị em , tùy vào ơn trên chưa gọi về với Chúa hay Phật . Trong bài nầy cũng không nói gì về chính tri nước Mỹ trước ngày bầu cử .
A/ Trường hợp lây nhiễm bệnh của gđ tôi ; Trước tiên là vợ tôi , vợ tôi làm nails chuyên môn về eyebrown nên sự tiếp xúc vói khách hàng rất gần khoảng cách chừng 40cm trở lai , mặc dầu đã trang bị mask , face đầy đủ , khách hàng đại đa số là mỹ đen mễ cuối cùng cũng bị lây nhiễm Corona .
Tôi ngủ cùng phòng với vợ nên cũng bị ảnh hưởng theo .
Con tôi sức khoẻ rất tốt tuổi còn trẻ sau đó cũng bị dính luôn .
Ngoại trừ mấy đứa cháu nội từ 10t trở xuống lại không sao hết không biết tại sao ?
B/ Tiến hành chửa trị của GĐ chúng tôi .
Sau khi đưa bà xã đi khám BS , cho lệnh đi thử corona và lệnh cách ly , may mắn là tôi năm ngoái vừa sửa nhà xong sau hơn 10 năm gói báo Đa Hiệu có một chút nho nhỏ đủ xây dựng ngôi nhà 7 phòng nên chúng tôi cách ly tại nhà , chỉ khi nào khó thở lắm mới vào nhà thương . Nên mỗi người một phòng riêng .
Phương pháp chữa tri của chúng tôi như sau :
1- Đông viên tinh thần giữ vũng không lo lắng quá sức và tin tưởng minh sẽ vượt qua đây là yếu tố quan trong nhất
2- Ra tiệm thuốc Bắc mua thuốc xông , mỗi gói 5$ . tiệm thuốc bắc nào cũng có bán . về nhà bẻ thêm lá chanh , ổi bạc hà, cỏ bồ công anh tía tô húng lũi và bất cứ lá nào kiếm được .
3- Xông hơi nấu mỗi gói thuốc + với một ít lá minh vừa bẻ bỏ vào nấu sôi lên khoảng 5 phút và xông , lấy mền đậy kín người đừng cho hỏi nóng thoát ra ngoài , ngồi hít vào thật sâu và thở mạnh ra khoảng 15 phút , nhớ cho một đôi đủa để khi xông xới nồi lá lên cho hơi nóng bốc lên . Cởi hết áo quần ngoại trừ quần lót . Mỗi ngày xông 3 lần sáng, trưa ,chiều tối trước khi ngũ . Trong vòng 3 ngày đầu tiên (9 lần xông)
Sau 3 ngày ace sẽ thấy khác hẳn trong người băt đầu có sức .và thèm ăn
Những ngày thứ 4,5,6,7. Mỗi ngày xông hai lần sáng và chiều tối
4- Lau khô thân mình thật sạch sẽ nhớ là không được tắm trong suốt 1 tuần chửa bệnh .
5- Trong 3 ngày đầu không ăn uống gì được ACE cố gắng uống nhiều nước nóng , nuớc cam v.v..
Nếu ăn không được thì nấu cháo loãng để hấp không ăn uống thì sẽ ra đi một minh nên cố gắng húp nước cháo gao là tốt , vì trong thời gian nầy rất nguy hiểm nếu tinh thần yếu , nằm không chịu ăn uống xuống cân rất là nhanh . 10lbs,15lbs,20lbs là bình thường .
6- Trợ giúp của thuốc : Hiện bây giờ chưa có thuốc nào hữu hiệu ? chuyện này dành cho BV và BS tôi không có ý kiến . Gia dình tôi chỉ xử dụng thuốc Tylenol +vitamine C+D (tylenol 2v +1v C500 +1v D) mỗi ngày 3 lần vói liều lương trong ngoặc trong 3 ngày đầu tiên , uống sau khi xông xong và sau đó ngày 2 lần cho những ngày kế tiếp 4,5,6,7 .
7- Không nên nằm nhiều nếu nhúc nhích được thì xin anh chị em ra sân tập huơ tay múa chân hoặc thế thủ Sát .
8- Đến ngày này thì chăc chắn quý ACE đă có phần khỏe lại và từ đó tiến lên Vài ngày sau quý vị có thể đi thử lại corona vh .Hy vong Quý ACE sẽ Negative .
Thưa quý anh chị em đó là sự thật , việc thật của tôi và gia đình đã vượt qua , nay ghi lai cho quý anh chị nếu không may găp như trên thì cứ yên tâm giữ vững tinh thần trước đừng sợ hải tuần tự ta diệt nó .
Xin ACE đánh địch ngay từ giây phút đầu đừng để đich tràn lan mà muốn đẩy ra rất là khó hao binh tổn tướng nhiều lắm .
Cám ơn Trời Phật đã hỗ trợ cho tôi cùng gia đình hoàn toàn thoát nạn và mọi người đã trỏ lại làm việc bình thường .
Nếu ACE có gì thắc mắc xin gọi cho Đỉnh ở số 714 350-8909
Nguyễn phước Ái Đỉnh K26
***
*KẺ PHÁ LUẬT
Xã hội có luật! Đừng tưởng những bộ lạc sống hằng ngàn năm xa cách cuộc sống văn minh con người, nơi cánh rừng huyền bí Amazon, hay ở một hoang đảo trên trái đất không có luật? Có đấy, bất cứ một ai ngoài bộ lạc cả gan xâm phạm lãnh địa của họ sẽ biết ngay, không dễ gì còn mạng sống để trở về?
Trò chơi của trẻ em xưa đến nay, từ bắn bi, đá dế, đến điện tử … đều có luật. Ngay cả cờ bạc, đỏ đen trong những ngày Tết, hoặc tranh tài thể thao, cũng cần phải có luật. Lái xe gập đèn đỏ phải dừng lại, đó là luật. Trong nhà, lúc còn bé phải theo luật của cha mẹ. Gia đình, xã hội, đất nước và thế giới, dù khác nhau về văn hoá, phong tục, tập quán, nhưng không một ai trong chúng ta thoát khỏi những luật lệ ràng buộc.
Đọc đến đây, hy vọng chúng ta dù khác chính kiến, đảng phái, ít nhất cũng tìm ra một điểm chung để cùng nhau khởi đầu, đó là sống và tôn trọng luật. Nếu số đông không đồng ý, thì phải trưng cầu dân ý để thay đổi luật. Quan trọng hơn cả, luật lệ dựa theo ý kiến của đa số, và thiểu số phải phục tùng.
Ngoài những bộ luật “thành văn” còn có luật “bất thành văn”. Không nói ra, không có trên văn bản, nhưng nhiều khi được tôn trọng hơn cả luật viết. Xin giới thiệu đến bạn đọc một chính trị gia tên tuổi, ông vua phá luật hiện nay tại Hoa Kỳ: Barrack Hussein Obama.
Hoa Kỳ là siêu cường trên thế giới, duy nhất chỉ có tổng thống Mỹ là có phi cơ riêng mang tên “Air Force One”, vinh dự và uy tín như thế nào? Khi đến thăm một quốc gia, “Air Force One” mang biểu tượng của nước Mỹ, và vị tổng thống ngồi trên đó đại diện cho hơn 328.2 triệu dân Hoa Kỳ. Thế nhưng, Tập Cận Bình đã nắn gân Tổng thống Obama và công khai làm nhục nước Mỹ.
Thế giới không quên hình ảnh Tổng thống Barrack Hussein Obama bước xuống bằng cửa sau máy bay Air Force One tại phi trườngHangzhou, Trung Cộng, ngày 9/9/2016. Không thảm đỏ, không vệ binh danh dự dàn chào, và Trung cộng cử một nhân viên ngoại giao trung cấp ra đón. Ông Obama đến tham dự Hội nghị Cao cấp G 20. Bà Susan Rice, Cố vấn An ninh Quốc gia, và phụ tá Ben Rhodes cũng bị an ninh Trung cộng kiếm chuyện, và phái đoàn báo chí Mỹ tháp tùng Tổng thống Obama trên cùng chuyến bay, bị cản trở không cho lại gần chụp ảnh, “Đây là phi trường và đất nước chúng tôi” nhân viên mật vụ Trung cộng nói lớn tiếng với nhóm ký giả tháp tùng. (Humiliation in China shows global disdain for Obama – Orlando Sentinel.html)
Cũng đừng quên, ngày hôm sau, Trung cộng đã trải thảm đỏ đón Thủ tướng Ấn Độ Narenda Modi, Tổng thống Nga Vladimir Putin, Tổng thống Nam Hàn Park Geun-hye, Tổng thống Ba Tây Michel Temer và Thủ tướng Anh Theresa May. Nên nhớ, người Trung Hoa rất xem trọng sĩ diện trong văn hoá lâu đời của họ, Tập Cận Bình muốn gửi một thông điệp cho Obama, “Anh chẳng là gì cả!” Nghi lễ đón tiếp qua cửa hậu máy bay là một “quốc nhục” không riêng gì cho TT Obama, mà cho toàn thể dân chúng Hoa Kỳ.
Đàn anh Trung cộng xem thường Tổng thống Obama như thế, chẳng trách bọn đàn em Việt cộng cũng không ngại ngùng noi gương.NBC News với tựa đề “Tổng thống Obama đến Việt Nam chuyến thăm Châu Á lịch sử”. Ngày Chủ nhật 22/5/2016, đón vị Nguyên thủ Hoa Kỳ tại phi trường Nội Bài, Hà Nội, vào đêm tối, còn tệ hại hơn nữa! Không nghi lễ ngoại giao, chẳng có thảm đỏ và vệ binh danh dự, tên Chủ tịch Uỷ ban Nhân dân Thành phố Hà Nội cũng không buồn có mặt, nhân viên ngoại giao cao cấp cũng không … Đón tiếp là một thiếu nữ tên Linh Trần, trao hoa và cười toe toét, và một vài viên chức cộng sản không rõ chức vụ. NBC News tránh, không nhắc đến chuyện này. Tổng thống Obama đến Việt Nam với hai món quà khá hấp dẫn, bãi bỏ lệnh cấm bán vũ khí cho Việt Nam, và thảo luận để VN gia nhập TPP (TPP bị Tổng thống Donald Trump xé bỏ ngay ngày đầu tiên nhậm chức.) Phải như thế nào, cho nên bọn cầm đầu Ba Đình mới dám hỗn láo như thế?
(https://www.bbc.com/news/world-asia-36354326).
Chó cắn cũng biết nhìn mặt.
Trong chuyến viếng thăm Sài Gòn, ngày 25/5/2016, Tổng thống Obama có buổi nói chuyện và gập gỡ các nhà hoạt động xã hội và sinh viên Việt Nam tại GEM Center, đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, Quận 1. Danh sách khách mời, đã được Toà Đại sứ Hoa Kỳ gửi đến chính phủ cộng sản trước đó. Màn dằn mặt thứ hai của bè lũ Ba Đình, chúng ra lệnh cho côn an bắt nhà hoạt động xã hội Trần Hoàng Phúc, người có thư mời, ngay trước cửa hội trường GEM Center, và giữ tại công an phường từ 08:45 sáng đến 15:00 chiều. (https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/yseali-member-prevented-attending-obama-meeting-in-sg-gm-05262016063637.html).
Còn đâu uy tín của vị lĩnh đạo Hoa Kỳ? Những tin tức như thế này, chắc chắn báo chí thiên tả Hoa Kỳ dấu nhẹm?
Tháng 9/16, chuyến đi Châu Á của Tổng thống Barrack Hussein Obama được xem như mở đầu một dấu ấn về chính sách ngoại giao mới với khu vực. Nhưng không mang lại một kết quả khả quan nào cho vị chủ nhân Toà Bạch Cung.Tổng thống Phi Luật Tân, Rodrigo Duterte trong một cuộc họp báo đã gọi Tổng thống Obama là “Con của con điếm” (Son of a whore).Mặc dù sau này, Duterte đã nói là hối tiếc, nhưng không hề xin lỗi. Ông Rodrigo Duterte nặng lời vì Tổng thống Obama phê bình chính sách không tôn trọng nhân quyền của Phi Luật Tân trong vấn đề tử hình bọn buôn bán và sử dụng cần sa ma tuý.
Năm 2009 được biết đến là một năm cúi gập đầu góc 90 độ của vị Tổng thống thứ 44 Hoa Kỳ, Barrack Hussein Obama.Sự khiêm tốn, hay hiểu biết về văn hoá nước chủ nhà của ông khiến thần dân Nhật tủm tỉm cười, trong khi người Mỹ, những ai còn chút lòng tự trọng không khỏi ngậm ngùi. Khi vào diện kiến Nhật Hoàng, Tổng thống Obama đã hành xử ra sao? Cúi đầu trước Nhật Hoàng cực kỳ lễ độ.
(http://www.nbcnews.com/id/33978533/ns/politics-white_house/t/obamas-bow-japan-sparks-some-criticism/).
Cũng trong năm 2009, tham dự Hội nghị Thượng đỉnh G20, Tổng thống Obama lại cúi đầu trước Vua Addullah, nước Saudi Arabia. Theo nguyên tắc ngoại giao, giữ lễ độ và tôn kính nguyên thủ nước ngoài, không có nghĩa là cúi gập mình. Tổng thống Obama đã có một Ban Nghi lễ thuộc Toà Bạch Cung tồi tệ nhất trong lịch sử Hoa Kỳ! Đảng Dân chủ được đa số báo chí, truyền hình thiên tả ủng hộ, cho nên những sự việc như thế này ít khi được tường thuật, tuy nhiên bạn đọc vào hai đường link trong phần này sẽ thấy hình ảnh rõ ràng:
(https://www.telegraph.co.uk/news/worldnews/barackobama/5128171/Barack-Obama-criticised-for-bowing-to-King-Abdullah-of-Saudi-Arabia.html).
Tin vui cho Tổng thống Obama là ông đã nhận được giải Nobel Hoà bình cùng năm 2009, và đây là lời mở đầu quyết định của Hội đồng Nobel Na Uy: “Hội đồng Nobel, Na Uy quyết định trao giải Nobel Hoà bình 2009 cho Tổng thống Barrack Obama về những nỗ lực phi thường ngoại giao quốc tế và sự hợp tác giữa các dân tộc. Hội đồng cũng muốn nhấn mạnh đến tầm nhìn của Obama và mục tiêu hướng đến một thế giới loại trừ vũ khí nguyên tử”. Nỗ lực phi thường ngoại giao quốc tế, không biết có phải là những lần cúi gập người trước Nhật Hoàng và Vua Saudi Arabia không? (The Nobel Peace Prize for 2009 to President Barack Obama – Press release – NobelPrize.org.html). Noi gương Obama, Bà Nancy Pelosi, Chủ tịch Hạ Viện và ông Chuck Schumer, Lĩnh tụ Khối Thiểu số Thượng Viện còn đi xa hơn nữa trong nghệ thuật “ăn mày phiếu”, họ không cúi gập người như Obama. Họ quỳ! “Đảng Quỳ”! Chúng ta hãy chờ xem Hội đồng Nobel, Na Uy có cấp thêm giải nào cho hai lĩnh tụ sáng giá đảng Dân chủ này?
Về đối nội, có một luật “bất thành văn” nhưng vô cùng quan trọng dành riêng cho các vị Tổng thống, và Phó Tổng thống Hoa Kỳ. Khi hết nhiệm kỳ, không bao giờ phê bình người kế nhiệm.Đạo luật “Logan Act” cấm tất cả các viên chức về hưu của chính phủ Hoa Kỳ không được tiếp xúc, thảo luận với chính khách các quốc gia nước ngoài, nếu không được phép của chính phủ đương nhiệm. Vị Tổng thống thứ 44 vi phạm cả hai. “Luật là tao, tao là luật” nghe chẳng khác gì bọn Việt cộng trong nước! Ai cho phép một cựu Tổng thống đi tiếp xúc với lĩnh đạo các quốc gia khác khi không được phép của chính phủ và đương kim Tổng thống? Obama làm như thế đó, ông muốn duy trì đế chế Obama qua “quyền lực ngầm”. Công khai thách thức và đánh phá một chính quyền hợp pháp do dân bầu! Được làm vua, thua làm giặc! Niềm tự hào tôn trọng luật pháp của đa số dân chúng Hoa Kỳ bị chà đạp thô bạo.
Khi Tổng thống Barrack Obama nắm quyền, cựu Tổng thống George Walker Bush (Bush con) không hề có một tiếng nói phê bình. Tổng thống Bill Clinton cũng đã hưởng 8 năm yên lành với Tổng thống George Herbert Walker Bush (Bush cha) cho dù ông Clinton đã vướng scandal tình dục ồn ào nhất trong lịch sử Mỹ. Tuy nhiên, cựu Tổng thống Bush (cha) đã tôn trọng luật im lặng bất thành văn, không hề có một lời phê bình người kế nhiệm, ông để Quốc hội và dân chúng quyết định. Khi bị Hạ nghị viện do đảng Cộng Hoà đưa ra luận tội, nhưng không đủ 2/3 số phiếu truất phế ở Thượng viên, Bill Clinton an toàn. Đấy là “Dân chủ” và tôn trọng luật chơi.
Ngay khi rời khỏi Toà Bạch Ốc, Obama đã phá luật “bất thành văn”, ông thành lập tổ chức “Organizing for Action” (OFA) với mục đích tiếp nối chính sách Obama. Ghi danh là một tổ chức vô vụ lợi, không thiên vị đảng phái, nhưng đường lối và chính sách của OFA hoàn toàn đứng về phía đảng Dân chủ và chống đối chính quyền non trẻ của Tổng thống Donald J. Trump. Lịch sử Hoa Kỳ, chưa hề có một cựu tổng thống nào làm chuyện này, OFA khởi đầu với hơn 30,000 người. Tổ chức những hoạt động công khai chống phá chính quyền Trump do Michelle Obama cầm đầu và những nhân viên cũ trong nội các Obama như Jon Carson, hoặc David Axelrod, cựu cố vấn chiến dịch tranh cử của Tổng thống Obama. (https://en.wikipedia.org/wiki/Organizing_for_Action). Từ năm 2017, nền dân chủ Mỹ, nguyên tắc “thượng tôn pháp luật” của đất nước Hoa Kỳ, đã bị cựu Tổng thống Obama lái qua một con đường tăm tối cho đến ngày nay.
Phong tục quốc tế, khi tham dự một đám tang, hoặc đọc điếu văn, chúng ta cùng nhau nhắc đến những kỷ niệm đẹp của người ra đi, Barrack Hussein Obama không làm như vậy! Mới đây, trong đám tang Dân biểu người da đen John Lewis, ông đã lợi dụng dịp này, đọc một bài điếu văn vận động chính trị, tấn công trực diện vào Tổng thống Donald J. Trump, điều chưa bao giờ xẩy ra trong một tang lễ quốc gia. Obama so sánh Tổng thống Trump với hai nhân vật nổi tiếng phân biệt chủng tộc tại Tiểu bang Alabam trước đây, cựu Thống đốc George Wallace, và Uỷ viên An toàn Công cộng Bull Connor. Mỉa mai, cả hai nhân vật kỳ thị chủng tộc này đều là người đảng Dân chủ. Bull Connor đã dùng vòi rồng, và chó của cảnh sát tấn công người da đen biểu tình đòi nhân quyền vào thập niên 60. Thống đốc George Wallace, ra lệnh dùng vòi chữa lửa và gậy cảnh sát tấn công người biểu tình vào năm 1963. Trong bài diễn văn nhậm chức Thống đốc, Wallace tuyên bố “Nhân danh những người vĩ đại nhất từng bước đi trên trái đất này, tôi vạch một đường trên cát, quăng bao tay dưới chân bạo quyền, tôi nói: phân biệt ngay bây giờ, phân biệt vào ngày mai, và phân biệt mãi mãi”(https://en.wikipedia.org/wiki/George_Wallace%27s_1963_Inaugural_Address). Phân biệt có nghĩa là trắng đen không thể ngồi chung, kỳ thị chủng tộc vào thập niên 60 tại Hoa Kỳ.
Trong chương trình Hannity, Fox News ngày 31/7/20, Nữ Tiến sĩ Alveda King, cháu của cố Mục sư Martin Luther King đã mạnh mẽ phê bình Obama, bà nói: “Những người cánh tả (ý nói đảng Dân chủ) luôn chụp giật mọi cơ hội như đám tang nhà hoạt động Nhân quyền, John Lewis để biến thành diễn đàn chính trị”. Chúng ta hãy nghe thêm, Tiến sĩ Alveda King nhắn nhủ Obama một bài học công dân giáo dục sơ đẳng: “Tôi sẽ chọn lựa không chính trị hoá sự ra đi của Dân biểu Lewis, thay vào đó tưởng nhớ đến ông là một người yêu hoà bình, một chiến sĩ bất bạo động, và khuyến khích mọi người giải quyết xung đột một cách hoà bình” (Dr. Alveda King accuses Obama of politicizing John Lewis’ funeral.html).
Lĩnh tụ của đảng Dân chủ HÔM NAY như Barrack Hussein Obama, Nancy Pelosi và Chuck Schumer … Đang trở thành những người mang về nhiều phiếu nhất cho Tổng thống Donald J. Trump trong kỳ bầu cử 3/11/20 sắp đến, qua những hành động chính trị “phá luật” của họ.
“Cứ làm tới đi” (Bring it on).
Nguyễn Tường Tuấn
tuan@1TeamConcept.com
***
* Khám phá quy trình hỏa thiêu người chết
The Cremation Process
https://youtu.be/D6Y_4EkSlVE
Hiện nay, hỏa táng đã trở thành cách thức chôn cất người chết thông dụng ở nhiều quốc gia trên thế giới bởi những lợi ích to lớn mà cách thức mai táng này đem lại.Ở Việt Nam cũng vậy, việc hỏa táng người đã mất đã trở nên phổ biến nhưng quy trình hỏa thiêu diễn ra như thế nào thì không phải ai cũng biết.
Nhiếp ảnh gia người Thụy Điển Lars Tunbjörk đã ghi lại những khoảnh khắc hiếm có trong nhà hỏa táng tại Mỹ.
Hoả táng là hình thức an táng người chết bằng cách thiêu xác thành tro rồi đựng trong hũ, bình. Tuỳ theo từng tôn giáo, tro sau khi hoả táng được chôn cất hoặc đem về thờ tại nhà hoặc gửi vào các nơi thờ cúng. Hỏa Táng đang trở thành phương pháp an táng phổ biến hiện nay trên thế giới, đặc biệt là ở các nước phát triển như Mỹ và Canada.
Ở Mỹ, phần lớn người chết được thiêu, sau đó tro cốt được gửi trong các nhà thờ.
Ở nước này, vào thập niên 70, cứ 10 người chết mới có 1 người hỏa táng, nhưng hiện nay, tỉ lệ này đã là 4/1, tức là 25%. Người ta tiên đoán vào năm 2025 thì số người chết muốn thiêu sẽ lên đến 50%.Giai đoạn đốt cháy kéo dài từ 2-3 giờ ở nhiệt độ là 800 -1200 độ C.
Tro sau công đoạn hỏa táng hoàn thành.
Người công nhân đang tiến hành đưa tro vào trong hộp.
Tro được chở đi như một người trên ô tô.
Sau khi hỏa táng, tro người đã khuất thường được cha giáo làm lễ.
Những tài liệu về người đã khuất.
Những hộp tro người đã khuất được lưu trữ trong nhà thờ.
Cảnh tượng sau lễ tiễn đưa tro người chết vào lưu trữ trong nhà thờ.
Tùy quyền quyết định của mỗi gia đình ở những quốc gia khác nhau, tro cốt người quá cố có thể được chôn, gửi vào chùa hoặc nhà thờ hay thậm chí là được rải ra sông hoặc biển.
Tuy nhiên, việc sử dụng đài hóa thân không phải là cách hỏa táng ở nhiều quốc gia. Tại một số nước, họ sử dụng củi và các vật liệu dễ cháy khác để người quá cố trở về với cát bụi. Phương thức hỏa táng này được diễn ra ngoài trời, trước sự chứng kiến của thân nhân, bạn bè người đã khuất.
Công nghệ tối tân còn giúp người Mỹ có cách hỏa táng không cần dùng lửa. Phương thức “hỏa táng xanh” chỉ cần dùng nước, kali hydroxit và nhiệt độ sẽ làm phân rã thi thể người quá cố bên trong một buồng thép kín. Không chỉ thân thiện với môi trường, phương pháp “hỏa táng xanh” còn cần ít thời gian hơn so với cách hỏa táng truyền thống.
Tổng hợp
***
*“MANGER SANS PARLER”
Đây là mấy chữ Tây có nghĩa là “ăn mà không nói” hay văn vẻ và đúng hơn gọi là “Còn miệng ăn mà không còn miệng nói” đại ý là chê kẻ chỉ biết ăn mà không biết nói gì cả. Trong khi đó, tiếng nói hay ngôn ngữ rất quan trọng cho cuộc sống thường nhựt của con người kể từ khi mới ra đời. Quan trọng cho đến nỗi “khóc cũng là ngôn ngữ “con có khóc mẹ mới cho bú” cụ Nguyễn Gia Thiều trong “Cung Oán Ngâm khúc” cũng đã viết:
“Thảo nào khi mới chôn nhau
Đã mang tiếng khóc bưng đầu mà ra”.
Con người càng văn minh, ngôn ngữ hay lời nói càng quan trọng, nó giúp cho quan điểm của mình thuyết phục được kẻ đối diện và cả đối phương. Do đó mà chúng ta thấy Hoa Kỳ có thông lệ tranh luận giữa 2 ứng cử viên Tổng Thống, mục đích là giúp cử tri hiểu rõ lập trường, chương trình, chính sách … của mỗi bên khi đắc cử, qua đó, cử tri quyết định chọn người nào. Trong kỳ bầu cử Tổng Thống ngày 3.11.2020 sắp tới, theo thông lệ hai ứng cử viên Donald Trump và Joe Biden sẽ có ít nhứt là 3 cuộc tranh luận. Nhưng, cả thế giới nói chung và nhân dân Hoa Kỳ nói riêng, ai cũng biết Joe Biden có những biểu hiện tư tưởng lệch lạc nếu không nói là lú lẫn, ví dụ ông ta từng nói “tháng 11 tới tôi sẽ đánh bại tên Joe Biden”
tự mình đánh bại mình! Hay là thần khẩu buộc xác phàm? Và đã có một ký giả nêu vấn đề lú lẫn của ông ta trong khi phỏng vấn và bị ông ta mạt sát thậm tệ.
Sau cùng thì trên Youtube cũng có một bài bình luận với tựa đề:
“JOE BIDEN TRÚT HƠI THỞ CUỐI CÙNG SAU LOẠT BÀI NÀY CỦA TT DONALD TRUMP KHIẾN ĐẢNG DÂN CHỦ LA Ó OM SÒM
NYT mới có bài bình luận lạ đề nghị bỏ tất cả cuộc tranh luận trên TV giữa TT Trump và Joe Biden lý do NYT đưa ra là những cuộc tranh luận này hoàn toàn vô ích, theo NYT người dân cần một tổng thống lãnh đạo thông minh, biết suy nghĩ chín chắn và có lòng nhân từ mà những điều tranh luận không giúp cho người dân biết được, như một điều tình cờ anh cựu nhân viên của TT Cliton cũng viết bài đề nghị hủy bỏ tất cả các tranh luận vì lý do anh ta đưa ra rất ngớ ngẩn. Anh ta cho rằng tranh luận là cho TT Trump có dịp nói láo để lừa thiên hạ.
Ủa, vậy theo anh ta thì cả nước đều khờ dại hết, cứ nghe ông Trump nói sao là tin như vậy ư?
Dĩ nhiên, những lý do nêu trên chỉ là tào lao, lý do thực sự là phe Dân Chủ đang toát mồ hôi, sợ cụ Biden lên TV tranh luận mà ăn nói lăng nhăng (?) là tiêu tùng. Một lý do quan trọng hơn nữa là giải thích tại sao cụ Biden cần né tranh luận vì ai cũng biết cụ khó biện minh cho những sai lầm trước suốt cuộc đời chính trị của cụ. Tin mới nhứt nhiều Tiểu Bang sẽ lấy lý do Covid-19 đã cho bầu cử sớm. Ngay từ trung tuần tháng 9 trong khi cuộc tranh luận đầu tiên giữa 2 ứng cử viên đã dự trù vào cuối tháng 9. Trong khi đó, TT Trump đề nghị cuộc tranh luận đầu tiên xảy ra vào đầu tháng 9…”
Nói có sách, mách có chứng, hai bức ảnh dưới đây mà tôi mạng phép copy từ bài viết của tác giả Trần Hùng đăng trên diễn đàn Ba Cây Trúc đã chứng minh Joe Biden đã không còn minh mẫn tối thiểu để tự mình làm những điều thông thường cho bản thân
Chứ đừng nói “làm tổng thống”.
Cựu Phó Tổng Thống Biden của ông Obama được tiếng là lịch thiệp, hùng hồn, nhứt là khi hăm dọa tổng thống Ukraina, thế mà bây giờ nói năng lộn tùng phèo. Thế là thế nào? Chắc chắn là vì tuổi già chồng chất, hoặc là vì “cưa sừng làm nghé” quá độ, hoặc vì “ở yên đang lành, đọc kinh phải tội” cụ lo sợ cái vụ tham nhũng ở Ukraina bị phanh phui – và đang phanh phui – thì cụ phải ra tòa, ở tù là cái chắc, hoặc cụ lo người ta đưa cụ ra làm tổng thống “chỉ là tạm bợ” sau khi tuyên thệ thì tất cả quá khứ vụ cha con cụ tham nhũng ở Ukraina, vụ cụ ăn nói lắp bắp, họ bắt cụ phải đi “xin giấy bác sĩ” rồi đưa cụ ra đàn hạch trước Hạ Viện và Thượng viện, rồi xuống chức là vô nhà đá “thiếu bóng đàn bà” trong khi người đàn bà làm Phó cho cụ cũng làm không được bao lâu thì người ta cho chọn “tam ban triều điển” phải XUỐNG nhưng còn được nhởn nhơ ở ngoài. Chức Tổng Thống bây giờ phải mời Chủ Tịch Hạ Viện đãm nhận, ác hại thay Chủ tịch Hạ Viện bấy giờ không phải là Nancy Pelosi vì bà này cũng trên “tám bó” cũng lẫm cẫm như cụ (Oan hay ưng hạ hồi phân giải), Thế là một cán bộ chủ trương XÃ HỘI CHỦ NGHĨA, tiền thân của Chế độ Cộng Sản, đương kim Chủ Tịch Hạ Viện được đăng quang Tổng Thống thứ 48 của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ.
Tôi viết những dòng chữ này mà buồn hơn buồn cha chết vì thấy tương lai một quốc gia có TT đã từng làm sụp đổ đế quốc Liên Xô không tốn một viên đạn, thấy “chút xíu nữa” nếu cử tri Hoa Kỳ nhận thức xa xa một chút, một chút thôi đủ để Quốc Gia Hoa Kỳ khỏi sụp đổ mà còn Great Again đang được công dân Donald Trump thực hiện nửa chừng.
Kính thưa quý độc giả,
Cái miệng hay lời nói của người Tổng Thống rất quan trọng, “cái miệng mới làm tổng thống” vì nó là cái “loa phát tán” những gì bộ não “đề xuất”. Thế mà cụ Biden nhà ta, cả hai thứ – não bộ và cái miệng – đều đang trên đường “nghỉ hưu” cứ xem cụ được đảng Dân Chủ đề cử làm ứng cử viên Tổng Thống vinh dự biết bao, thế mà ngày trọng đại này hai cái chân cụ đang nghỉ phép không đến được. Không đến được vì Đảng Dân Chủ sợ ngày lịch sử này của Đảng Dân Chủ mà cụ phát biểu “Tôi, đương kim Tổng Thống Hoa Kỳ Donald J. Trump xin chấp nhận sự đề cử của đảng. Tôi thề sẽ đánh bại tên Joe Biden”. Cái sợ của đảng Dân Chủ không phải vô cớ, Cụ Biden đã lầm lẫn nhiều lần, “quá tam ba bận” mà cụ đã có không biết mấy lần cái “tam” rồi, nay thêm một lần nữa trong phòng the thì không sao, nhưng thêm ở giữa Đại Hội đảng thì không được.
Nhưng, chạy trời không khỏi nắng, ứng cử viên đảng Dân Chủ không thể thoái thác không tranh luận. Nếu đảng Cộng Hòa yêu cầu Biden phải đi khám bác sĩ thì kết quả còn bi thảm hơn: Biden không đủ sức khỏe để làm Tổng Thống! Lúc đó, Đảng Dân chủ sẽ đốt đuốc kiếm người điền thế, nhưng dù có người điền thế cũng là chuyện lỡ làng! Còn trường hợp phe Cộng Hòa “làm lơ”, thì cử tri cũng không thể để một người mà cái trí óc khi thì ở nhà khi thì đi chơi, gặp lúc lú lẫn mà cụ mở khóa vali mật mã bom nguyên tử thì chết cả thiên hạ.
Dù quý vị là đảng viên Cộng Hòa hay Dân Chủ, xin quý vị hãy nhớ không thể để một người lú lẫn (tái diễn nhiều lần) làm tổng thống Hoa Kỳ được. Thà giao cho đứa bé lên năm, lên ba khẩu súng hay mồi lửa còn an toàn hơn giao vận mệnh của dân tộc Hoa Kỳ và có thể cả thế giới cho một người lú lẫn như Joe Biden.
Đảng Dân Chủ đừng đặt hết tin tưởng vào 2 “nực nượng” nòng cốt là Black Lives Matter và Antifa sẽ gây bạo loạn khắp nơi, che dấu được cái lú lẫn của Biden. Giấy không gói được lửa. Toàn dân Hoa Kỳ không thể bầu một người lú lẫn làm Tổng Thống Hoa Kỳ được.
Kiêm Ái
***
*Tin vào truyền thông hay nhìn vào Sự Thật ?
HS-Nguyễn Phi Thọ
(Đất Mẹ)
Hiện nay có hai dòng tin tức: Fox News thường đứng về phía ông Trump: CNN, NewYork Times, Washington Posts… đứng về phía chống ông Trump (đảng Dân Chủ). Bây giờ tin tức lọan cào cào, không biết đâu là thật, đâu là giả. Ngay trong cộng đồng chúng ta, tin tức hàng ngày như bươm bướm, thật ra chẳng biết tin nào đúng, tin nào sai. Chi bằng cứ xem cả hai phe chống Trump, bênh Trump đều đưa tin giả hết. Đừng tin báo chí, TV là thoải mái trong lòng, khỏi bận rộn, khỏi lo âu, khỏi nhức đầu. Vậy làm sao bây giờ nếu không tin ai cả? Chúng ta nên nhìn vào hành động, thấy tận mắt, bắt tận tay. Đó là Sự Thật, không cần báo chí truyền thông nào loan tải. Vì chúng ta cứ nhìn vào những chuyện qúa tầm mắt, tiên đoán qúa to lớn, qúa vĩ đại, toàn là chuyện cỏi trên, trong lúc chúng ta chỉ là những ông thầy bói xem tướng con voi. Với khả năng và hiểu biết hạn hẹp của chúng ta làm sao biết được ông Trump đang có kế hoạch gì, đảng DC đang có mưu toan gì? Rồi từ những suy đoán chuyện cỏi trên nên sinh ra rối loạn thần kinh.
Sự thật chúng ta đang thấy: Ông Trump nói dối nhiều quá. Ông Trump nói bất nhất nhiều qúa. Ông Trump kiêu ngạo nhiều qúa. Ông Trump không khiêm tốn chút nào… Đây là những sự thật không thể chối cải, không tranh luận, sự thật ai cũng biết. Nhưng ông Trump làm thế vì ông muốn như thế? Làm vậy có lợi cho ông chăng? Một vị tổng thống như ông Trump và còn là một tỷ phú, chắc chắn ông Trump phải suy nghĩ trước khi làm. Nếu làm mà có tính toán, chúng ta khỏi cần tranh cải hay chê trách ông. Vì đã có chủ đích là phải có lợi hại. Ông làm thế có thể có những cái lợi mà chúng ta không biết. Đôi khi ông tìm ra câu đáp số: Số người chê ông là gian dối, nói láo, nói trước sau bất nhất… số người nầy thì ít, nhưng số người vẫn phục ông, vì nói dối nhưng việc làm của ông không như ông nói dối mà những thành công của ông chứng minh là một sự thật. Họ nghĩ mấy chuyện nói dối, bất nhất, nói không mang khẩu trang rồi lại mang khẩu trang, covid không có rồi lại nói có, cầm súng bắn chết một người rồi còn mở giọng thách thức, nói một tên cầu thủ bóng bầu dục là “chó đẻ”..v..v.. có người tức giận tại sao một tổng thống lại ăn nói hồ đồ như vậy, nhưng cũng có số người nhận xét đó là bản tính “nói toạc móng heo” của ông Trump, và những nói dối, nói hàm hồ của ông Trump cũng chẳng mang lại thiệt hại cho ai. Cũng có thể nhiều người lại khen ông vì ông tính theo kiểu cha ông chúng ta thường nói: “Quân tử nhất ngôn quân tử dại. tiểu nhân nói lại tiểu nhân khôn”. Có người vì sợ người đời chê trách mĩa mai, họ không dám làm điều sai trái, dù điều đó không thiệt hại tới ai. Nhưng cũng có người chấp nhận mình sai trái, chẳng thiệt hại tới ai, có lợi cho mình là họ làm. Ông Trump đã chọn con đường thứ hai, con đường làm tiểu nhân nói lại, nhưng không thèm làm quân tử nhất ngôn nếu có lợi cho dân cho nước.
Ông Trump kiêu ngạo qúa. Điều nầy ai cũng thấy, không chối cải. Bản tính nầy là một trong những điều hàng linh mục phải triệt để tránh xa. Kiêu ngạo sẽ sinh ra rất nhiều thứ tội. Kiêu ngạo còn làm cho người ta ghét nhưng chẳng ai thương. Trong thánh kinh đạo Thiên Chúa giáo cũng có lời Chúa: Kẻ nào tự đưa mình lên sẽ bị hạ xuống, kẻ nào hạ mình xuống sẽ được nâng lên”. Tôi không nhớ hết những lời ông nói để biểu lộ sư kiêu ngạo của ông , nhưng tại sao ông Trump đi làm một chuyện mà là con người, ai cũng ghét, cũng chê, cũng phê bình đàm tiếu? Có thể đây là một tính xấu của ông Trump không thể bỏ dù ông làm tới chức tổng thống. Nhưng cũng có thể ông muốn “nổ” cái tôi của mình, và ông cho đó là một hãnh diện cho ông. Vậy thì ông cứ “nổ”, cứ “kiêu ngạo” vì ông nghĩ chẳng thiệt hại tới ai. Còn người chê, khen ông không quan tâm. Nếu có bảy người chê, ba người khen, ông biết ông sẽ thua thiệt, nhưng với ông đó là một sự thành công. Khen ít chê nhiều sao lại thành công? Với ông Trump, khen chê không quan trọng, quan trọng là có qúa nhiều, qúa nhiều người chú ý đến ông, muốn tim hiểu về ông, ông là ai sao lại ngang tàng và ngạo mạn như vậy. Từ đó họ tìm hiểu sâu xa thêm những việc ông đã làm mang lại lợi ích cho dân cho nước. Họ mới thấy rằng con người kiêu ngạo nầy đúng là làm được nhiều điều tốt cho dân, đưa ra so sánh với bản tính kiêu ngạo, đó là chuyện nhỏ. Là con người ai lại không muốn khen mà đi tìm cái chê tròng vào cổ mình? Ông Trump đã làm khác thiên hạ chỗ đó. Ông tự so sánh mình với các ông Bush, Clinton , Obama. Các ông nầy ăn nói nhỏ nhẹ, khiêm tốn, chiều theo ý mọi người để nhận sự khen ngợi, nhận những tràng pháo tay bất tận… nhưng thật ra các ông nầy chẳng làm được thành tích nào trong 8 năm cầm quyền. Trong 8 năm ông nào cũng chơi nhạc slow rock tà tà, tàng tàng. Sau 8 năm cầm quyền ra đi cũng chẳng để lại một ấn tượng nào với con dân trong nước và luôn cả thế giới. Ông Trump là người không chịu như vậy. Ông phải làm sao những năm cầm quyền sẽ để lại cho hậu thế một dấu ấn hơn mọi người, dù dấu ấn đó đúng hay sai. Phải chăng đây là mục đích ông cần tới sự “kiêu ngạo”? Ông chơi đủ loại nhạc qua 4 năm cầm quyền. Lúc thì slow rock, lúc thì rumba, tango, có lúc ông trổi lên cha cha cha, samba và ông chơi tới bến nhạc Rap của mỹ đen, ông không chừa. Như vậy khán giả thấy rõ sự khác biệt giữa Bush, Clinton , Obama và giữa anh quân tử nhất ngôn khác anh tiểu nhân nói lại. Một buổi trình diễn chơi toàn nhạc êm dịu, buổi khác chơi đủ thứ nhạc, buổi trình diễn nào được nghe nhiều hơn? Ai lợi hơn ai? Hồi còn ở Việt Nam thường có hai môn phái nghe nhạc. Một số thích nhạc của Ngô thụy Miên, Trịnh Công Sơn, Vũ Thành An. Họ thường là dân muốn khoác cho mình một chiếc áo trí thức nhưng chẳng biết một nốt sol nốt đô. Cũng may số nầy không nhiều. Còn số biết thưởng thức nhạc sang chỉ đếm đầu ngón tay. Còn môn phái nghe nhạc “sến” thì hằng hà sa số, đếm không hết. Thế nên những nhạc sĩ sáng tác loại nầy trở nên giàu có nhờ quần chúng đông. Ông Trump không dại đâu.
Ông Trump bị phe đối lập chống đối suốt gần bốn năm ông cầm quyền. Đổ tội cho ông tạo nên chia rẽ trầm trọng trong chính quyền, trong dân chúng. Kinh tế khủng hoãng xuống dốc. Không biết cách đối phó để virus Covid 19 phát triển nhanh chóng, giết hại hơn trăm ngàn dân Mỹ. Không đối phó được với phong trào “Back Lives Matter”. Xem thường đệ tứ quyền và xem họ là kẻ thù. Hũy bỏ những công trình của ông Obama xây dựng trong 8 năm qua được “thế giới ngưỡng mộ”. Không biết lắng nghe, không biết đối thoại với những kẻ bất đồng mà chỉ gây thêm thù hận. Sa thải những nhân viên trong nội các vì tính độc tài và độc đoán. Rút bỏ những hiệp ước với phương Tây. Bổ báng khối Nato làm họ mất niềm tin. Ban hành luật thuế ký năm 2018 chỉ làm lợi cho nhà giàu, trong đó có gia đình ông. Tội lớn nhất của ông Trump bị đám Dân Chủ khai thác triệt để tận gốc rễ, ông Trump kỳ thị dân da màu. Đây là một lý do rất ăn khách có lợi cho đám chống đối vì họ muốn hốt hết phiếu của người Latino. Sự thực ông Trump rất hoan hỷ đón chào di dân đến Mỹ. Gia đình ông cũng là di dân ai lại không biết, nhân viên trong các cơ sở kinh doanh của ông cũng không thiếu gì di dân, nhưng mục đích ông Trump là muốn tống cổ thành phần di dân trộm cướp, giết người, hiếp dâm.. và đám ăn bám vào tiền trợ cấp của chính phủ. Ông biết tiền nầy là tiền của người dân Mỹ phải làm việc cật lực, dám di dân lậu ngồi không hưởng bát vàng. Ông Trump không chấp nhận chuyện đó, bọn chúng hô hoán lên ông Trump kỳ thị.
Những chuyện nhỏ nhặt của ông Trump cũng bị khai thác triệt để. Mấy ông Bush, Clinton hay Obama trong những năm cầm quyền, lãnh đạo đất nước thiếu chi chuyện “lặt vặt”. Thời ông Bush con, ông nói dối không chỉ trước mặt 350 triệu dân Mỹ, nhưng trước toàn thế giới. Hậu qủa ra sao chắc độc giải cũng thấy rồi. Tới thời ông Clinton không nói dối nhưng một tổng thống Hiệp Chủng Quốc làm trò bỉ ỗi mang cô thư ký riêng vào văn phòng tổng thống thổi trompet với cô ta. Thời ông Obama thì không nói dối, không làm trò bỉ ổi nhưng làm một trò cười cho thế giới, nhất là các lãnh tu quốc gia phải xấu hỗ cho một nguyên thủ quốc gia Hoa Kỳ: vâng lệnh anh nhân viên an ninh TC phải chui cửa hậu của Air Force One đi xuống, không cho đi cửa chính. Tất cả những chuyện nầy báo chí truyền thông cũng loan đi có lệ, rồi cũng trôi qua theo thời gian trong một vài tuần, không còn ai nhắc tới nữa. Thật ra những chuyện nầy nhỏ mà to. Chuyện ông Bush gây tai hại cho mấy ngàn binh sĩ Mỹ chết, chuyện ông Clinton làm xấu hỗ cho chức vụ tổng thống đến cá nhân và gia đình ông. Chuyện ông Obama là một cái nhục cho nước Mỹ, bị thằng Tàu khinh ra mặt nhưng chính quyền vẫn im lặng. Nhưng nay thì chuyện ông Trump. Chuyện ông nói dối 20,000 lần, chuyện ông nói năng bất nhất, chuyện ông mang khẩu trang, chuyện ông tuyên bố cái thằng chơi Football là đồ “chó đẻ”… thì các đám truyền thông bé xé thành to. Chúng nó kéo dài ngày nầy qua ngày khác, tháng nầy tới năm nọ, đã gần bốn năm chúng không tha cho ông Trump. Người dân biết chuyện đó không? Họ biết chứ, biết còn nhiêu hơn cả đám truyền thông. Nhưng họ có cái nhìn rộng rãi và bao dung. Họ không hận thù và họ biết không thể đem những chuyện vụn vặt đó để kéo dài như giẽ rách muốn hạ bệ một tổng thống . Họ hiểu biết hơn bọn nhà báo Dân Chủ, họ đặt quyền lợi đất nước trên ba cái chuyện “xe cán chó, chó cán xe” đó. Có những người ghét ông Trump, đặt câu hỏi rất lố bịch, rằng là tại sao dưới thời ba tổng thống trước không có lộn xộn, chia rẽ hay bạo loạn như dưới thời tổng thống Trump. Rồi họ kết luận vì ông Trump không có tài lãnh đạo được đất nước? Họ sai rồi. Đất nước nhiễu nhương như bây giờ, không phải ông Trump lãnh đạo dỡ, nhưng vì ông bị bọn thảo khấu quấy phá, chỉ cần lật đổ được ông Trump là mọi chuyện sẽ chấm dứt. Dưới thời ba ông tổng thống kia, chẳng có ai muốn lật đổ làm gì, trừ ông Clinton . Nhưng cuối cùng rồi chuyện đâu vào đó. Các ông nầy xem truyền thông là “con trời”, phải kiêng nể chúng, phải phủ phục chúng, và nếu cần ăn làm khấm khá thì tống vào họng chúng vài chục triệu là êm ngay. Ông Trump có thừa sức lãnh đạo, nhưng ông là thứ tổng thống không chịu cúi đầu tuân phục bọn truyền thông như ba ông kia, Ông biết ông đang ở thế kẹt, đụng vào đám giang hồ “phi luật pháp” làm càn làm ẩu lúc nầy, sẽ không có lợi gì cho ông và cho đất nước. Nhưng để mà xem, nếu ông thắng cử tiếp, ông Trump sẽ dẹp đám nầy để cho thấy ông lãnh đạo được hay không.
Nếu kể ra những đả kích dành cho ông Trump của phía chống đối, nói ra hàng chục năm không hết, viết lên hàng ngàn trang giấy cũng chưa đủ. Vì sao? Rất dễ hiểu, vì đám chống đối không muốn xây dựng nhưng chỉ muốn làm đủ mọi cách dù đê tiện hèn hạ tới đâu, tổn thương đến đồng bào, thiệt hại đến quốc gia mức nào, họ không cần biết, chỉ muốn ông Trump không được làm tổng thống. Hầu hết những chỉ trích nói trên được phe cánh tả xử dụng cơ quan truyền thông của họ như CNN, Yew York Times và Washing Post loan tải hàng ngày với vô số thêm bớt, xuyên tạc rồi cộng thêm bôi bác ông Trump. Đảng DC có ba cơ quan truyền thông chính, ông Trump chỉ có một cơ quan ủng hộ. Ba chọi một, dĩ nhiên đảng DC có lợi thế nhiều hơn. Do đó, nghe Fox News khen ông Trump một thì chưa bằng ba truyền thông Dân Chủ chê ông Trump tới ba.
Bây giờ chúng ta bỏ qua chuyện khen chê ông Trump, hãy nói về những việc trước mắt ông Trump đã và đang làm. Dĩ nhiên những cái hay nầy từ cậu học trò lớp 6 đến nhà trí thức của thế kỷ đều nhìn ra, không cần kiểm chứng. Nó không phải là những con số để phe nầy tăng, phe kia giảm tùy thích hay ghét của giới truyền thông. Nó được thấy bằng mắt, bắt bằng tay, nghe bằng tai để thấm vào trái tim rồi cho một quyết định chính xác của chính mình. Họ không thèm nghe hay thấy các ông nhà báo bình luận trên báo chí, trên truyền hình. Họ cho đó toàn là tin FN của cả hai phe, đảng Cộng Hòa lẫn đảng Dân Chủ. Các truyền thanh Fox News, CNN, New York Times hay Wasington Posts… toàn là một đám ăn hại, chỉ biết kiếm tiền bằng miệng lưỡi của kẻ gian tà. Chính truyền thông là cội rể của Fake News. Truyền thông vì hận thù nên bày ra FN để làm hại đối phương. Dân chúng bị rối tung lên vì FN. Nói thế không có nghĩa là truyền thông đều xấu hết. Cũng có một số khá trung thực và công bằng, nhưng trong thời buổi nhiễu nhương nầy, chúng ta có căn cứ vào truyền thông để chọn lựa quyết định cho chúng ta, tôi nghĩ không chính xác lắm.
Phải nhìn vào thực tế trước. Số người Việt ở Mỹ thuộc giới tỷ phú thật là hiếm, nhưng triệu phú cũng có nhưng không phải là nhiều. Những thành phần nầy họ quan tâm đến sự lên xuống của kinh tế vì chắc chắn ảnh hưởng đến tiền bạc của họ. Nói chung người Việt tại Mỹ có một cuộc sống trung bình tương đối ổn định, lý do là mức lương phù hợp với cuộc sống cần kiệm, lo xa và không thích vay mượn của ai. Đó là bản tính đáng ca ngợi. Người bản xứ lại khác, làm ngày nào ăn ngày đó, tương lai tính sau. Hãy nhìn vào cuộc sống trong gia đình, những người thân thích và bằng hữu. Dưới sự lãnh đạo của Tổng thông Trump gần bốn năm qua, gia đình chúng ta như thế nào. Tài chánh có ổn định không. Chúng ta có bị chính quyền xách nhiễu, bất công, kỳ thị, chèn ép không? Con cái chúng ta đang học hành ra sao, và những sinh hoạt của chúng trong trường học có phải làm chúng ta lo lắng và sợ hãi không. Chúng ta có gặp qúa nhiều khó khăn và khốn khổ khi phải bệnh tật đau yếu, vào nhà thương. Tôn giáo là một trong những điều quan trong trong cuộc sống tâm linh, chúng ta có bình an vui vẻ, được tôn trọng để được tư do tôn thờ những ai chúng ta muốn. Chúng ta có được sống an ninh và yên bình, được chính quyền bảo vệ mà không phải lo âu về chuyện nầy. Có bao giờ chúng ta bị chính quyền cấm đoán những điều phi lý và bất công. Có khi nào trong gia đình chúng ta, vợ, con hay chồng than vắn thở dài: Sống chi mà khổ thế nầy, về quách Việt Nam hay đi nước khác mà sống còn hơn sống ở đây. Với các cụ lớn tuổi hoặc tuổi về hưu, các cụ có cảm thấy cuộc sống vật chất thiều thốn, thiếu thốn cơm ăn áo mặc, thiếu thống thuốc thang khi bệnh tật, thiếu thốn bác si, y tá không người chăm sóc. Dĩ nhiên trong vấn đề riêng tư của gia đình, con cháu… nếu có, đó không phải là lỗi của chính quyền, đó là “lỗi tại tôi” mọi đàng. Trong gia đình rồi nhìn ra ngoài xã hội, những người thân yêu, có khi nào chúng ta được nghe họ than phiền những việc nói trên không? Tôi tin chắc phải có, nhưng chỉ đếm đầu ngón tay. Và đôi khi những sự việc đó đến với họ cũng hoàn toàn không phải do chính phủ Trump gây ra, nhưng cũng tại chúng ta một phần. Tôi tin chắc cuộc sống của người Việt tại Mỹ đa số trên 80% đều được ổn định và hài lòng dưới chính quyền tổng thống Trump. Tôi cũng nghĩ rằng có những người Việt có cuộc sống cao, gia đình hạnh phúc, con cái thành danh, nhưng vẫn chống Trump. Điều nầy cũng dễ hiểu là họ đang có ước mơ, nhưng không phải là ước mơ của Dr. Martin Luther King “I have a dream”. Ước mơ của họ là đám “gà ăn quẩn cối xay”. Mặc dù đã no rồi nhưng không thể bỏ cối xay mà đi, vì còn ăn được là cứ ăn, trừ khi cối xay bị hư không xay được lúa nữa. Hạng người thứ hai là qúa tham lam những hứa hẹn không tưởng. Những hứa hẹn tiền bạc, danh vọng, đây là những việc trong xã hội Mỹ, phải làm mới có, không phải nịn bợ, ton hót, làm tay sai để hưởng bổn lộc, ngoại trừ chịu làm thân con gà ăn quẩn cối xay. Người ta tung tin rằng đám trẻ Việt Nam không thích Trump nhưng thích theo Dân Chủ? Điều nầy có phần đúng, nhưng tại sao giới trẻ thích Dân Chủ? Tuổi trẻ thường không thích nhìn về qúa khứ nhưng họ muốn nhìn về tương lai, nhất là một tương lai sáng lạng, không u tối, không bi quan yếm thế. Đây chính là điểm Dân Chủ “nắm bắt” từ hàng chục năm nay. Họ hứa hẹn rất nhiều, cái gì cũng Free, mà giới trẻ nghe Free là vui rồi. Nhưng cái Free hôm nay để lại cho giới trẻ ngày mai gánh vác. Cuối cùng sự lừa dối của Dân Chủ là chiếc vòng lẫn quẩn xoay tròn, giới trẻ tiếp tục bị cuốn hút vào vòng lẫn quẩn đó. Tôi tin tưởng giới trẻ Việt Nam khôn hơn Mỹ. Họ dễ hòa nhập vào cuộc sống của xã hội nầy nhưng bảo họ hòa nhập vào bản tính của người Mỹ, chưa chắc đâu. Có ai thấy từng đoàn tuổi trẻ Việt Nam xuống đường chung với đám BLM, Latino, bọn trọc đầu Nazi không? Có ai thấy tuổi trẻ Việt Nam tấn công vào các cơ sở thương mãi để hôi của, bao vây các công sở chính quyền để đốt phá? Không bao giờ. Nều có tuổi trẻ Việt Nam theo đảng Dân Chủ thì họ vẫn giữ được truyền thống đạo đức trong gia đình, căn bản về đạo lý trong tôn giáo. Có thể họ sẽ theo trong nhất thời. Khi nhìn ra bộ mặt thật của Dân Chủ, họ sẽ hết muốn theo.
Chúng ta nhìn xa hơn, rộng hơn là chuyện đất nước mà nhiều người nói đây là quê hương thứ hai của chúng ta. Từ khi tổng thống Trump lên cầm quyền, không ai phủ nhận kinh tế bùng lên mạnh mẽ. Một ví dụ khi ông mới nhậm chức, chỉ số chứng khoán thị trường từ 23 ngàn tăng vọt 29 ngàn. Tỷ lệ thất nghiệp giảm đến độ chóng mặt, chưa có một tổng thống nào đạt được như dưới thời Trump. Sự ổn định kinh tế thời ông Trump phải nói là đáng mừng cho dân chúng hơn là ngồi đó để than vắn thở dài. Duy chỉ có những tháng ngày đầu năm 2020, con virus Covid 19 đã tấn công toàn thế giới, nước Mỹ cũng không thoát khỏi sự tàn phá của nó. Kinh tế toàn cầu lâm vào tình trạng như xe đổ dốc không thắng. Đó là sự mất mát qúa to lớn cho dân chúng trên mọi quốc gia. Biết rằng nước Mỹ bị nặng nhất, nhưng đó chưa hẳn là lỗi ông Trump. Tôi tin rằng nếu cho ông Bush, Clinton hay Obama trở lại chức vụ của ông Trump bây giờ, mấy ông nầy cũng chẳng làm được tích sự gì hơn ông Trump. Về chính trị, ông Trump đã bịt được cái miệng của Kim Young Un; hôm nay thì đe phóng hỏa tiển tầm xa, ngày mai tuyên bố bắn hoả tiển liên lục đia, ngày mốt hăm dọa phóng bom hóa học tới tận New York..v.v. Mấy ông tổng thống trước nghe vậy đều run cầm cập, sợ Ủn làm thiệt. Mấy ông không sợ hại cho dân cho nước, nhưng hại tới tài sản các ông, làm sao kiếm lại được. Các nước phương Tây sợ ông Trump mà không dám nói ra, chỉ có tài đâm thọc sau lưng. Vì biết ông Trump nói là làm, các ông không dám tiếp tục lợi Mỹ nữa. Về khủng bố, nước Mỹ thật sự sống yên bình gần bốn năm qua, không có một vụ hăm dọa hay bùng nổ chết dân như trước. Các tay khủng bố Trung Đông cũng “lui binh” nằm chờ ông Trump ra đi, ông khác thay thế, bọn chúng sẽ bắt đầu cắt đầu thiêu sống trở lại. Về đối nội, ông Trump cho thay hàng loạt, hàng ngày các giới chức ông mời vào rồi lại cho đi như thay áo. Người ta chê trách ông việc nầy. Nhưng ông Trump dùng người không phải như ba ông trước để trả ơn cho họ sau khi thắng cử. Ông Trump dùng người không giống vậy. Ông dùng người tài để làm việc cho đất nước, không dùng người để đền ơn. Cho nên nhìn vào nội các của ông Trump bây giờ như thế nào, thì hãy nhìn chính phủ ông đương đầu như thế nào trong lúc bị đánh tứ phía, nhục mạ không cần biết liêm sĩ, cố sức hạ bệ nhưng ông vẫn đứng sừng sững như cây thông giữa trời. Nói chung, đây là những sự thật chúng ta không cần tới truyền thông nhưng nhìn thấy bằng con mắt, nghe qua lỗ tại và cảm nhận được bằng con tim trung thực.
Có người bảo rằng nên so sánh giữa ông Trump và ông Joe Biden trước khi quyết định bầu cho ai? Đây là câu nói của các vị cố vấn đang mang bệnh tâm thần. Làm sao mà so sánh được giữa ông Trump với ông Joe Biden. Một ông gìa làm phó tổng thống 8 năm nhưng chẳng làm được trò trống gì để lại cho đời ngoài job cho ông Obama sai vặt. Bốn năm kế tiếp cũng không khá hơn làm ông gìa ngồi chăn gà nuôi vịt. Một ông cụ Joe như thế bảo làm sao để so sánh với ông Trump. Suốt bốn năm làm việc quần quật chưa nói đến chuyện phải đương đầu biết bao chuyện kinh thiên động địa do bọn chống phá tạo ra. Bốn năm tung đòn đánh Nam dẹp Bắc, suốt ngày phải lo chuyện chống đỡ từ Tây sang Đông mà không còn thì giờ lo việc nước. Tiền lương không lãnh, tài sản bạc tỷ trao lại cho con cái điều hành để mình khỏi bận rộn vì tiền bạc, mà dành thì giờ lo cho dân cho nước. Thế thì làm sao so sánh được giữa hai con người như vậy? Có những anh nhà báo hết chuyện công kích ông Trump, bày ra trò nói ông Trump độc tài và tự muốn tôn sùng lãnh tụ như Mao Trạch Đông, Pultin, Tập cẩm Bình, Kim Young Un hay Hồ Chí Minh? Những ông nhà báo nầy có mắt nhưng không có tròng, có tai nhưng không có màng nhĩ nên không thấy, không nghe. Ông Trump co khi nào ông bảo dân Mỹ tôn thờ ông đâu. Có những cá nhân khâm phục ông, qúy mến ông nên họ ca ngợi ông. Đó là chuyện cá nhân họ, làm sao cản được. Nhưng các tên Mao, Pultin, Bình, Ủn, Minh là ra lệnh phải tôn thờ lãnh tụ, đứa nào không nghe là biết chuyện gì xảy ra rồi.
Chúng ta cũng đừng quên rằng, cuộc bầu cử sắp tới, nếu người theo đảng Dân Chủ đi bầu, không phải họ bầu cho ông Joe Biden đâu, họ đang nhìn tới ông (hay bà) làm phó tổng thống cho ông Joe. Ông Joe Biden nay đã gần 88, không phải gìa nhưng là supper già để bắt đầu làm tổng thống. Ông Joe Biden ngoài những căn bệnh của tuổi già, còn căn bệnh nguy hiểm nhất là bệnh “lẫm cẫm”, nói trước quên sau và nói cũng không biết mình nói gì. Cho nên người dân đảng Dân Chủ họ phải tính xa hơn. Có thể họ sẽ không đi bầu hay họ sẽ bầu cho ông Trump. Vì dầu sao thà để cho ông Trump làm tiếp còn hơn là ông Joe có mệnh hệ nào, giao cho mấy mụ đàn bà chưa biết ất giáp gì cả, làm theo kiểu mụ Pelosi thì chết cả nước.
Những gì tôi trình bày ở trên không phải là Fake News nhưng từ những gì chúng ta đã thấy, đã nghe và đã cảm nhận bằng trái tim của chúng ta. Quyền bầu cho ai là quyết định của qúy vị. Tôi hy vọng sự sáng suốt của qúy vi sẽ mang tới cho đất nước Hoa Kỳ một vị lãnh đạo toàn dân mong muốn. Mặc dù đây là một quốc gia chúng ta tạm dung nhưng mang lại cho gia đình và con cháu chúng ta có một cuộc sống ổn định bình yên, một đất nước phú cường và thịnh vượng. Tự quốc gia không cho chúng ta những điều đó mà chính người lãnh đạo dẫn đưa quốc gia sẽ mang lại cho chúng ta, nhưng người lãnh đạo sẽ do chính chúng ta quyết định.
Nếu có ai hỏi tôi: Sẽ bầu cho ai trong cuộc bầu cử 3-11 sắp tới? Tôi không chần chờ để trả lời họ: Tôi bầu cho ông Trump. Và nếu ông Trump có thất cử kỳ nầy, tôi vẫn dành cho ông sự khâm phục và qúy mến. Tôi hãnh diện có một vị tổng thống của Hiệp Chủng Quốc như DONALD JOHN TRUMP.
HS/NPT
***
*NỖI ÁM ẢNH CỦA QUÁ KHỨGS Trần Quốc Vượng
Nước Việt Nam ta hiện là một quốc gia kém phát triển về mọi mặt, vừa lạc hậu, vừa lạc điệu với một thế giới nhìn chung đã và đang phát triển rất nhanh, đặc biệt từ nửa sau thế kỷ XX.
Tạm bỏ qua một bên mọi sự “giải thích”, nào đổ tội cho phong kiến đế quốc, thực dân, bành trướng, thiên tai, địch họa, chiến tranh, cách mạng; nào viện dẫn sai lầm chủ quan của những người cầm nắm vận mệnh quốc gia mấy chục năm qua, v.v… tình trạng ấy là không bình thường, gây nên một bức xúc tâm lý, một nỗi đau thân thể, một nhức nhối thân xác và tâm linh, buộc KẺ SĨ và NGƯỜI DÂN, vừa gian khổ kiếm sống, vừa suy nghĩ đêm ngày, tìm cách khắc phục và vượt qua tình trạng tủi nhục này…
Có ĐỘC LẬP rồi chăng, nhưng hoạ LỆ THUỘC vẫn luôn luôn mai phục, cả về mô hình chính trị và sự phát triển kinh tế…
Có THỐNG NHẤT rồi chăng, nhưng mầm CHIA RẼ mọc rễ sâu xa, nào Bắc / Nam, nào Cộng sản / không Cộng sản…
Điều chắc chắn, là NHÂN DÂN chưa có HẠNH PHÚC, TỰ DO thực sự.
Với biết bao hệ lụy của một cuộc chiến kéo dài, buộc ràng tới 3 thế hệ người Việt Nam (và rất nhiều quốc gia liên đới), lạ một điều (mà sao lại là lạ nhỉ ?), là từ “người thua” đến “kẻ thắng”, giờ đây, ai ai cũng mang một mặc cảm hoành đoạt (complexe de frustration), nói nôm na mà MẤT MÁT.
Trước hết là NGƯỜI DÂN THƯỜNG.
Người ra đi hàng triệu, bỏ xác ngoài biển khơi hàng ngàn, vạn, biết bao em gái ta, chị ta, cả mẹ ta nữa… bị kẻ hải tặc khốn kiếp dày vò làm nhục!
Chưa nói đến của cải, ai còn sống thì đều cảm thấy mất quê hương!
Người ở lại, hàng chục triệu nông dân bỗng dưng cảm thấy mất đất, không có quyền tự do hành xử trên “mảnh đất ông bà”, trong khuôn viên do chính tay mình tạo dựng; hàng triệu công nhân mất việc, thất nghiệp hay bị kém sử dụng (sous-emploi), sống ngất ngư, lây lất qua ngày…
Trí thức, thì tản mác, bị lãng phí thảm hại, trừ một số rất ít kẻ xu thời (đời nào chẳng có?), người nào cũng cảm thấy mất tự do tư tưởng và sáng tạo.
Một tình trạng như thế, chỉ có lợi cho lũ gian manh. Một cuộc “đổi đời” kỳ cục như thế, mà nếu cứ nhất định muốn gọi nó, muốn gọi đó, là “cách mạng”, thì là một cuộc cách mạng đã mất phương hướng. Phương hướng là cái tiêu ngữ trên mỗi đầu trang giấy, từ sau Tháng Tám 1945: ĐỘC LẬP – TỰ DO – HẠNH PHÚC.
Cho nên phải nghĩ lại, phải bình tâm mà nghĩ lại, nói theo thời thượng từ giữa thập kỷ 80, là phải ĐỔI MỚI TƯ DUY.
Tư duy là công việc của mỗi CON NGƯỜI, vì về bản chất, con người là một sinh vật có tư duy, có ý thức và vì có tư duy, có ý thức mà được / phải có quyền tự do lựa chọn mô hình hành động, cho chính mình (tự do cá nhân), cho chính cộng đồng mình (nhà mình, làng mình, nước mình…) và phải / được chịu trách nhiệm về chính sự lựa chọn đó.
Tôi rất thân và rất quí Nguyễn Huy Thiệp, hẳn thế, nhưng chính vì thế mà tôi không thể nào đồng ý với anh khi anh trả lời phỏng vấn báo Libération là “Tôi đã sống như một con thú“. Con thú làm sao mà biết viết, biết in “Tướng về hưu”, “Phẩm tiết”…?
Lẽ tất nhiên là tôi hiểu cái “ý tại ngôn ngoại” của anh: Cái mặt bằng kinh tế xã hội của một Việt Nam hiện nay trên đó “anh phải sống”, sự ràng buộc của “cơ chế”? v.v…
Tôi nhớ lại, ngày 12/01/1983, trong buổi họp kỷ niệm 40 năm ra đời “Đề cương Văn hoá Việt Nam”, ông Trường Chinh (tác giả chính của cái “Đề cương” đó) đã nói với các “nhà khoa học xã hội” Việt Nam: “Nếu không có một điều kiện tối thiểu về vật chất để sinh sống thì con người có thể trở thành con thú! ”
Điều đó chẳng có gì mới lạ, vì bằng kinh nghiệm nghiệm sinh, nhiều nhà trí thức chúng tôi đã nghĩ và nói thế từ lâu. Điều mới và lạ, là cho đến tận lúc ấy, một vị lãnh đạo cao cấp của đảng Cộng sản Việt Nam mới nói ra như thế!
Mà con người, nhất là người trí thức Việt Nam, đâu chỉ đói rét vì miếng cơm manh áo? Đói tự do tư tưởng cũng có thể trở thành con thú!
Vì con thú, như con trâu, con bò, dù có no cỏ thì cũng chỉ biết theo đuôi! Theo đuôi con đầu đàn!
Bao năm qua, có biết bao con người Việt Nam chỉ biết theo đuổi kẻ cầm quyền, hoặc khốn khổ thay, là chỉ được theo đuôi người lãnh đạo và lại được “khen” là “có ý thức tổ chức, kỷ luật” và vì vậy được vào Đảng, được “đề bạt” làm kẻ “cầm quyền” bậc sơ trung cấp, để, nói cho cùng, cũng chỉ thành kẻ “chấp hành”, “thừa hành”, nhưng có được chút “quyền”: Dối trên và nịnh trên, lừa dưới và nạt dưới!
Tôi nhớ lại, khoảng mười năm trước đây, một người học trò và là bạn trẻ của tôi, trước khi đi Nga làm luận án Phó tiến sĩ sử học, trong buổi “tiệc bia” tiễn biệt thầy trò, bè bạn, đã ngỏ với tôi lời “khuyên” tâm sự: – Nếu như thày mà cũng “đầu hàng cơ chế” nữa là bọn em mất nhờ đấy!
Anh ấy ở Nga 4 năm, về nước với bằng xanh phó tiến sĩ, thẻ đỏ đảng viên và, gia nhập “cơ chế”, trở thành “người lãnh đạo” của tôi hôm nay! Tôi chẳng buồn mà cũng chẳng vui. Tôi chọn lựa cho mình một hướng đi: Gia nhập “Câu lạc bộ những người thích đùa”. Tôi thường nói đùa như người Hà Nội vẫn thường đùa, anh ấy:- Cậu là đảng viên nhưng mà tốt!,
Câu nói đùa, mà “nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào” và hơn nữa, với câu nói ấy, có thể bị “quy chụp” là “phản động”.
Tôi có một anh bạn, phải nói là rất thân, học với nhau từ thuở “hàn vi”, lại cũng làm việc dưới một mái trường Đại học trên ba chục năm trường, cùng “leo thang” rất chậm, từ “tập sự trợ lý” đến full professor, chair-department. Anh là con “quan lớn”, em của “nguỵ lớn” nhưng “có đức có tài”, được chọn làm “hàng mẫu không bán – kiểu như ông Bùi Tín vừa làm ồn ào giới truyền thông một dạo, nhưng khác ông ta là cho đến nay anh không gửi “kiến nghị” kiến nghiếc gì, nói năng với TRÊN, với DUỚI bao giờ cũng “chừng mực”, chẳng “theo đuôi” mà cũng chẳng là “dissident” của chế độ.
Anh thường bảo tôi: Thì về cơ bản cũng nghĩ như cậu thôi. Nhưng cậu thông cảm, mỗi người một tính một nết, một hoàn cảnh. Cậu “thành phần tốt”, ăn nói táo tợn thì quá lắm người ta chỉ bảo cậu là “bất mãn cá nhân” thôi. Tớ “thành phần xấu”, ăn nói bằng 1/10 cậu thôi cũng đủ bị “quy” là “phản ứng giai cấp” rồi!
O.K.! Anh cứ sống kiểu anh, tôi cứ sống kiểu tôi. Chỉ có mỗi một điều thôi, là vì vậy và vì nhiều lý do sâu xa khác nữa, nên nước ta chỉ có những nhà trí thức (intellectuals) chứ không có giới trí thức (intelligentsia).
Vậy thua thiệt thì Dân ráng chịu!
Bi kịch, nỗi bất hạnh của trí thức Việt Nam, của nước Việt Nam là ở đó…
*
* *
Báo Đoàn Kết của một cộng đồng người Việt Nam bên Pháp đưa tin: Vào cuối năm ngoái (1990), có một ông uỷ viên Bộ chính trị kiêm bí thư thường trực Trung ương đảng Cộng sản Việt Nam, nhân sang Paris dự Đại hội đảng Cộng sản Pháp, có tập hợp Việt kiều lại để nói chuyện. Trong khoảng 2 tiếng, ông chỉ “nói” mà không “nghe”, lại còn bảo: “Sống ở nước ngoài, biết gì chuyện trong nước, tuổi 40-50 trở xuống (nghĩa là vào hạng tuổi con cháu ông) biết gì mà góp ý kiến!“
Xem chừng bà con Việt kiều, nhất là anh chị em “trí thức”, bực mình với ông lắm.
Tôi là “trí thức” ở trong nước, ở Hà Nội nữa, nghe những lời lẽ ấy “quen tai” rồi. Cũng ông ấy, lúc còn làm “Bí thư thành uỷ” Hà Nội, khi thấy báo “Quân Đội Nhân Dân” 1987 công bố “Bức thư ngỏ gửi ông chủ tịch thành phố Hà Nội” của tôi, nói về việc “Phá hoại các di tích lịch sử của Thủ đô” đã cho triệu tôi lên trụ sở Thành uỷ và “thân mật” bảo ban 2 điều:
– Nếu anh là công nhân, anh nói (nôm na, tục tằn) kiểu đó tôi còn hiểu được, đằng này anh là giáo sư, là trí thức, sao lại nói (nôm na, “toạc móng heo, treo móng giò”) kiểu đó ?
– Nếu anh nói thế, “tôi” thì “tôi” nghe được, nhưng những “người khác”, họ không nghe được! Từ nay anh nên “thay đổi” cái “giọng nói” của anh đi!
Tôi cũng “trả lại ông” 2 điều:
– Đảng bảo: “Trí thức là của Công Nông và cũng là Công Nông”, vậy nếu công nhân – theo ông – nói được như vậy thì trí thức cũng nói được như vậy. Có gì (theo ông) là khác nhau giữa giọng “trí thức” và giọng “công nhân” ?
– Ông không khác gì người khác. Nếu theo ông, ông “nghe được” vậy thì người khác cũng phải nghe được. Vậy tôi chả việc gì phải “đổi giọng” cả!
Thực ra, tôi biết thừa cái “giọng tôi” chính ông nghe không được nên ông mới “góp ý” cho tôi, nhưng ông lại cố tình đổ cho là người khác nghe không được. Hơn nữa ông lại cố tách “tôi” ra khỏi công nhân, “đề cao” tôi là “trí thức”, để chỉ cốt răn dạy tôi: Với vị thế của anh, anh không được ăn nói với chúng tôi (những nhà lãnh đạo) bằng cái giọng như vậy!
Bà xã tôi lúc ấy còn sống và là giáo viên trường Trung học Trưng Vương nổi danh ở Hà Nội – nghe tin tôi được / bị phải gọi lên thành uỷ, lấy làm lo lắng lắm, bảo tôi (“giọng” bà ấy bao giờ cũng vậy, con gái nhà “tư sản Hà Nội” mà): – Anh lên đấy, liệu mà ăn mà nói! Anh có sao, chỉ khổ vợ con! Chùa Một Cột có bị phá để làm Bảo tàng Lăng Bác, nếu có hại thì hại cả nước, đâu dính gì đến riêng anh mà anh cứ “la làng” lên, một con én chẳng làm nổi mùa xuân, “ăn cái giải gì” mà cứ nói, chỉ khổ vào thân; có cái giấy Úc mời sang kỷ niệm 200 năm nước “nó” đấy, khéo các “bố” ấy lại không cho đi, vợ con lại mất nhờ.
Ôi, làm “thằng người Việt Nam”, làm “trí thức Việt Nam” biết bao là “hệ luỵ”.
Tôi đưa chuyện HỌC TRÒ, BÈ BẠN, VỢ CON dàn trải trên mặt giấy đâu phải để “nói xấu” họ, nhất là nói về vợ tôi (nay đã mất, cầu cho linh hồn bà ấy tiêu diêu miền cực lạc) mà trong tâm khảm tôi, bao giờ tôi cũng cảm thấy mình xấu tính hơn bè bạn – vợ con – học trò. Tôi chỉ muốn nói về thân phận trí thức ở cái nước Việt Nam mang cái nhãn hiệu Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa mà thực ra là còn đang rất kém phát triển này: Ông uỷ viên Bộ chính trị ấy, kiêm bí thư Trung ương này, kiêm bí thư thành phố này… ai chả nghĩ là ông ấy cộng sản hơn ai hết nhưng thực ra thì ứng xử của ông ấy từ Hà Nội đến Paris lại “gia trưởng”, “nho giáo cuối mùa” hơn ai hết!
Khổ vậy đó, Cho nên giáo sư Alexander Woodside, từ góc trời tây bắc của xứ tuyết Canada mới hạ một câu về cách mạng Việt Nam: “The spiritual and cultural milieu from which the vietnamese revolution sprang was both confucian and comunist” (Cái môi trường tâm linh và văn hoá mà từ đấy cách mạng Việt Nam phóng tới là cả Khổng Nho và Cộng sản).
*
* *
Ông giáo sư Từ Chi một trong những bạn bè thân thiết của tôi từ một “cậu Tú” ở Huế đi Nam tiến ngay sau ngày 23/9/1945 và trở thành cộng sản, rồi năm 1954 trở về học đại học để trở thành một nhà dân tộc học.
Ông đi làm chuyên gia ở Tây Phi, thương một người con gái Hà Nội nhà nghèo vì chiến tranh mà lưu lạc mãi sang tận bờ sông Niger. Ông quyết đưa người phụ nữ bất hạnh đó trở về Tổ quốc chỉ bằng cách kết hôn với nhau, dù ông biết trước rằng hành động dấn thân ấy ông sẽ phải về nước trước thời hạn.
Và cho đến 25 năm sau, ông không bao giờ được ra nước ngoài, dù ông, không có bất cứ một hành vi gì phạm pháp. Cái án được phán quyết không theo “Luật hôn nhân và gia đình” của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa ban hành năm 1960, mà là theo đạo lý hủ Nho.
Về nước năm 1965, qua ngã Moscow, ông dừng chân ở đó 5 ngày, về Hà Nội gặp tôi ở quán cà phê Sính, ông rỉ tai tôi: “Chế độ Xô Viết không thể nào viable” (nguyên văn có nghĩa: không thể “thọ” được).
Đấy là lời tiên tri đúng trước 1/4 thế kỷ!
Vì sao NƯỚC và ĐẢNG có những người trí thức giỏi đến thế mà bây giờ cả NƯỚC, cả ĐẢNG đều lâm vào tình huống “khủng hoảng toàn diện”?
Từ năm 1965, cứ mỗi lần nghe thấy lời khuyến dụ tôi vào Đảng, ông lại bảo tôi: – Tùy ông đấy, nhưng… nếu ông có vào thì đừng để người ta đuổi ông ra! Ông biết kỷ luật của Đảng ông là “kỷ luật sắt” mà tôi thì ông cũng biết quá rõ tôi là người “tự do”, tính ưa phóng khoáng, là người “bất cơ” (không chịu ràng buộc) theo chữ dùng để đánh giá mình của nhà sử gia họ Tư Mã bên Tàu!
Tôi hỏi ý kiến ông về tính chất Cách mạng Việt Nam. Ông trả lời: Cụ Hồ bảo nước mình là một nước nông nghiệp, dân tộc mình là một dân tộc nông dân. Cứ đấy mà suy, thì cuộc “Cách mạng” bây giờ hẳn vẫn là một cuộc khởi nghĩa nông dân.
Khác chăng là trước, khởi nghĩa nông dân do một số nhà nho xuất thân nông dân như Quận He, như Cao Bá Quát cầm đầu, bây giờ là do những người cộng sản cũng xuất thân ở nông thôn và có căn tính nhà nho, như cụ Hồ, như ông Trường Chinh… lãnh đạo. Ông đọc bài ông Nguyễn Khắc Viện rồi chứ, “Confucianisme et Marxisme” (La Pensée, No 105, Octobre 1962). Ông Viện là cộng sản và là con cụ nghè Nguyễn Khắc Niệm đấy!
Đầu thế kỷ XX, trong xã hội yêu nước vẫn âm ỉ một chủ nghĩa yêu nước xóm làng (village patriotism, chữ của Alexander Woodside). Yêu nước chống Pháp kiểu Nho của cụ Phan Bội Châu thất bại ở 2 thập kỷ đầu của thế kỷ XX. Và dòng trí thức Nho gia tàn lụi.
Một số con cháu nhà Nho, một số con cháu nông dân, một số con cháu nhà công thương mới trở thành lớp trí thức Tây học. Một số ấy chấp nhận le fait colonial và trở thành công chức cho Tây, như ông cụ ông là kỹ sư canh nông, như ông cụ tôi là bác sĩ…
Một số khác, yêu nước hơn, mong áp dụng ở Việt Nam những lý tưởng Mác-Lê thế kỷ XIX. Cái chủ nghĩa quốc gia của kiểu tư sản mà ông Nguyễn Thái Học, ông Xứ Nhu, kể cả cậu ruột ông đã khởi xướng ở Việt Nam Quốc dân đảng thì đã bị thực dân vùi dập khủng bố tan hoang từ thập kỷ 30. Còn lại cái chủ nghĩa quốc tế của Mác-Lê mà Nguyễn Ái Quốc và những nhà cộng sản mang về áp dụng vào một xã hội nông dân châu Á nghèo khổ, khác hẳn cơ địa xã hội tư sản Tây Âu, nơi hình thành chủ nghĩa Marxisme. Người cộng sản Việt Nam có căn tính nông dân – Nho giáo đã gần Dân hơn người tiểu tư sản Tây học ở thành thị. Họ đã vận động và tổ chức được phong trào nông dân và toàn dân đánh Pháp, đuổi Nhật, làm cách mạng tháng Tám thành công. Kháng chiến là sự nối dài của Cách mạng tháng Tám.
Kháng chiến đã thắng lợi. Chủ nghĩa thực dân phương Tây đã bị hóa giải.
*
* *
Dưới thời Quân chủ – Nông dân – Nho giáo, ở Viễn Đông, có một ước mơ ĐẠI ĐỒNG. “Thế giới ĐẠI ĐỒNG, thiên hạ vi CÔNG”.
Ở đầu thập kỷ 20, trong một bài viết, Nguyễn Ái Quốc cho rằng cái chủ nghĩa ĐẠI ĐỒNG của Khổng Nho ấy rất gần với chủ nghĩa Cộng sản.
Alexander Woodside nhận xét: Ông Mao phê phán rất dữ dằn Khổng Nho còn ông Hồ rất nhẹ nhàng với Nho Khổng.
Xây “đời sống mới” năm 1946, ông Hồ nêu khẩu hiệu của Nho Khổng: CẦN KIỆM LIÊM CHÍNH CHÍ CÔNG VÔ TƯ. Dạy đạo đức cho cán bộ, ông Hồ lấy câu Nho Tống: “Tiên ưu hậu lạc”. Về giáo dục xã hội, ông cũng dùng câu có sẵn của Khổng Mạnh, đại loại như “Bất hoạn bần nhi hoạn bất quân…” (Không sợ thiếu chỉ sợ không công bằng…) hay là “Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người”, v.v… và v.v…
Đến di chúc, ông cũng đưa vào một câu trích dẫn của Đỗ Phủ đời Đường: “Nhân sinh thất thập cổ lai hy”. Thơ chữ Hán của ông, có nhiều câu, ý phỏng theo Đường thi…
Nhưng cái mô hình xã hội chủ nghĩa kiểu Stalin hay kiểu Mao (Staline Mao hoá) dù đã ít nhiều Hồ hoá, Việt Nam hoá cũng tỏ ra không thành công trước thực tiễn “bướng bỉnh” của một nước Việt Nam nhỏ bé – tiểu nông.
Người Cộng sản Việt Nam đã lầm khi tưởng rằng dù với cơ cấu kỹ thuật cũ, ít thay đổi, cứ làm đại việc công hữu hoá (quốc hữu hoá, tập thể hoá, hợp tác hoá…) thì vẫn xoá bỏ được áp bức bóc lột, cải tạo xã hổi chủ nghĩa thành công. Hoá ra là một công thức đơn giản hơn:
CÔNG HỮU HOÁ + CHUYÊN CHÍNH (VÔ SẢN) = (QUÁ ĐỘ sang) CHỦ NGHĨA XÃ HỘI
Tôi và ông Từ Chi bàn mãi về chuyện này. Sau thời công xã nguyên thuỷ, chế độ áp bức bóc lột đầu tiên nảy sinh ở đất Việt với chế độ “thủ lĩnh địa phương”, lang đạo, phìa tạo (tiếng Anh tạm dịch là local chieftains) khi ruộng đất còn gần như y nguyên là “của công”, nhưng “dân đen” là tiểu nông tản mạn, còn thủ lĩnh giữ quyền “thế tập” theo dòng máu.
Dân gian nói giản dị:
Trống làng ai đánh thì thùng
Của chung ai khéo vẫy vùng thành riêng!
Thì giờ đây, ruộng hợp tác, của kho hợp tác, bọn bí thư, chủ nhiệm, kiểm soát đều ở trong một cơ sở Đảng chuyên chính, chúng sẽ “vẫy vùng” thành riêng thôi!
Ba năm liền từ 1976 đến 1979, tôi đi Định Công (Thanh Hoá), ngày- khảo cổ , đêm- khảo kim. Và 3 ngày liền cuối năm 79, tôi thuyết trình trước Tỉnh ủy Thanh Hóa về sự phá sản của mô hình làng Định Công (người ta tuyên bố “Định Công hóa” toàn tỉnh Thanh Hóa, với bài báo tràng giang “Bài học Định Công” của Bí thư Trung ương Tố Hữu). Thính giả cứ bỏ dần trước sự “vắng mặt” của Bí thư, Phó bí thư Tỉnh uỷ (người ta phải “nhìn Trên” để định thế ứng xử). Còn một ông thường vụ phụ trách tuyên huấn kiên trì nghe 3 ngày, để sau này khi Định Công phá sản hoàn toàn, đã khoa trương tuyên bố, chứng tỏ ta đây sáng suốt hơn các nhà lãnh đạo khác:
– “Lúc bấy giờ (79), ai dám nghe Trần Quốc Vượng nói, ngoài tôi?” (ông ấy bây giờ là Bí thư Đảng uỷ Bộ Văn hoá – Thông tin).
Năm 1982 tôi đi Liên Xô thuyết trình khoa học. Bài viết của tôi bằng tiếng Việt, Dương Tường dịch sang tiếng Anh, Từ Chi dịch sang tiếng Pháp, bà Nona Nguyễn Tài Cẩn dịch sang tiếng Nga. Bà Nona bảo: Bài của anh hay lắm, nhưng thuyết trình ở Paris thì hợp hơn, nói với trí thức nước tôi (Liên Xô), họ không hoan nghênh đâu! Mà quả nhiên!
Về nước, tôi briefing cho bạn bè nghe về Liên Xô và nói lén qua hơi men: “Dứt khoát hỏng!” Và đấy là lần duy nhất tôi “được” đi Liên Xô. Đầu năm 1983, giáo sư Phạm Huy Thông cho đăng bài của tôi lên trang đầu Tập san Khảo cổ học. Đảng uỷ Uỷ ban Khoa học Xã hội viết bản báo cáo dài lên ban Tuyên huấn Trung ương quy kết tôi 4 tội:
– Chống chủ nghĩa Mác-Lê: vì tôi bảo: Công hữu hoá có thể đẻ ra bóc lột.
– Chống công nghiệp hoá: vì tôi bảo: Nông nghiệp phải / còn là mặt trận sản xuất hàng đầu.
– Chống đấu tranh giai cấp: vì tôi bảo: Nông dân khởi nghĩa (ngay cả ăn cướp) cũng không đánh vào người làng, mà chủ yếu đi cướp nơi khác và đánh vào Quan.
– Chống chuyên chính vô sản: vì tôi bảo: Chuyên quyền đẻ ra tham nhũng.
Vụ án “văn tự” này kéo dài 3 năm, không có kết luận. Ba năm tôi được “ngồi nhà”, khỏi đi Tây và nói tiếng Tây! Cuối năm 86, khi Đại hội VI đảng Cộng sản Việt Nam kết luận lại trong nghị quyết là Nông nghiệp là “mặt trận hàng đầu”, giáo sư Phạm mỉa mai ở trụ sở Uỷ ban Khoa học Xã hội: Thế bây giờ Đảng uỷ đúng hay Trần Quốc Vượng đúng ?
Nhưng “nỗi ám ảnh của quá khứ” vẫn không tha người làm Sử như tôi (mà nói theo nhà Phật thì kiếp này còn là “quả” của kiếp trước kia mà). Năm 1985, nhân năm “quốc tế người già”, ông Nguyễn Hữu Thọ nhờ người nói tôi viết bài “Truyền thống người già Việt Nam”. Báo Đại Đoàn Kết của ông không “đoàn kết” nổi bài của tôi, tôi nhờ báo Tổ Quốc của ông Nguyễn Xiển đăng dùm. Rồi năm 1986 có hội Khoẻ Phù Đổng của đoàn Thanh Niên, ông Bí thư Thanh Niên nhờ tôi viết bài “Phù Đổng khoẻ”. Mùa hè nóng bỏng 86, trước Đại hội VI 5 tháng, ông Bí thư Trung ương Đảng phụ trách tư tưởng H.T. đem hai bài của tôi ra “chửi bới” giữa Hội nghị mở rộng Ban Chấp hành Hội Nhà báo Việt Nam, đề bạt Nguyễn Khắc Viện, Trần Quốc Vượng, Trần Văn Giàu, Trần Bạch Đằng là 4 trí thức chống đối.
Ông Giàu, thầy học cũ của tôi, đâm thư kiện. Ông H.T. biên thư trả lời (tôi còn giữ làm “chứng từ thanh toán”) bảo: Tôi không động đến anh, tôi chỉ động đến Trần Quốc Vượng, vì anh ta viết “Các vua Trần nhường ngôi” ám chỉ đòi chúng tôi rút lui, và viết “Thánh Gióng bay lên trời” ám thị chúng tôi đánh giặc xong còn cứ ngồi lại giành quyền vị…!
Khốn khổ, vì sao các ông ấy cứ “mỗi lời là một vận vào khó nghe” như vậy? Hay là tại dân gian “nói cạnh” các cụ: Có tật giật mình?
* *
Xã hội Việt Nam truyền thống cũ có nhiều nét hay, vẻ đẹp nên ở cạnh nước lớn, bị xâm lăng, đô hộ, đè nén hàng ngàn năm vẫn trỗi dậy phục hưng dân tộc, “trở thành chính mình”. Nhưng xã hội quân chủ – nông dân – nho giáo từ sau thế kỷ XV có nhiều “khuyết tật trong cấu trúc” – nói theo các nhà khoa học hôm nay:
Ở trong NHÀ thì có thỏi GIA TRƯỞNG, tuy tâm niệm “con hơn cha là nhà có phúc” mà vẫn không thích “ngựa non háu đá”, “trứng khôn hơn vịt”.
Ở trong LÀNG thì có nạn CƯỜNG HÀO, với tinh thần ngôi thứ, chiếu trên, chiếu dưới, “miếng giữa làng hơn sàng xó bếp”.
Ở trong VÙNG thì có nạn SỨ QUÂN, thủ lĩnh vùng thích “nghênh ngang một cõi”, gặp dịp là sẵn sàng “rạch đôi sơn hà”.
Ở cả NƯỚC thì có nạn QUAN LIÊU, quan tham nhũng, tân quan tân chính sách, luật không bằng lệ, kiện thì cứ kiện nhưng “chờ được vạ má đã sưng”, nên chỉ cứng đầu thì dại, “không ngoan” nhất là “luồn cúi”. Và trí thức “lớn” thì cũng tự an ủi “gặp thời thế thế thời phải thế”.
Vì ngoài thì “bế môn toả cảng”, trong thì “chuyên quyền độc đoán”, cho nên sĩ khí ắt phải bạc nhược.
Thế giới giờ đây thay đổi đã nhiều. Song, trong nước mình thì chưa đổi được bao nhiêu. “Nỗi ám ảnh của Quá khứ” vẫn còn đè nặng.
Chỉ còn một cách để “đổi đời” cho DÂN, cho NƯỚC: Đó là xây dựng một chế độ dân chủ, một nhà nước pháp quyền, một nền kinh tế công – nông – nghiệp với thị trường tự do, một tư tưởng cởi mở, rộng dung, khoáng đạt, tự do, một nền văn hoá đa dạng, giữ cho được bản sắc tốt đẹp của dân tộc nhưng biết hoà nhập với thế giới, với nhân gian…
Tóm một chữ thì không phải là chữ “ĐẤU” mà là chữ “HÒA”: HÒA BÌNH, HÒA HỢP, HÒA THUẬN, HÒA GIẢI…
Chẳng những NHÂN HÒA mà cả NHIÊN HÒA (hoà hợp với thiên nhiên, tự nhiên)
“Hoà nhi bất đồng”… mong lắm thay!
Cornell 01/5/1991
© Gốc Sậy 2013
***
*Triển lãm ảnh nude nghệ thuật “Hồn đá” của NSNA Thái Phiên
Ngày 19/10/2019 tại Hội Mỹ thuật TP, Nghệ sỹ Nhiếp ảnh Thái Phiên khai mạc triển lãm ảnh nude nghệ thuật mang tên “Hồn đá”. Đã nhiều lần Thái Phiên tổ chức triển lãm ảnh nude nhưng là lần đầu tiên ảnh nude triển lãm được in trên chất liệu đá.
NSNA Thái Phiên bên tác phẩm trưng bày tại triển lãm trong ngày Khai mạc – Ảnh: Tintuc.vn
Không gian trưng bày các tác phẩm nghệ thuật kết hợp giữa nhiếp ảnh và đá tự nhiên mang tên “Hồn đá” tại Tp. HCM – Ảnh: Zing.vn
Theo Thái Phiên, từ hàng ngàn năm trước, tổ tiên loài người đã biết sử dụng đá để chữa các loại bệnh, họ tin rằngcác viên đá ẩn chứa một năng lượng siêu nhiên, có khả năng truyền năng lượng tích cực cho cơ thể.
Đối với các bậc vua chúa- đế vương, đá quý tượng trưng cho sức mạnh và quyền lực, với niềm tin rằng những viên đá sẽ giúp họ trở nên thông thái hơn và đem lại sức khoẻ, may mắn, hạnh phúc.
Đối với người Hy Lạp, Ai Cập và La Mã cổ đại thì những viên đá như những tấm bùa hộ mệnh, bảo vệ họ khỏi các loại tà thuật, bệnh tật…
Tác phẩm tại triển lãm của NSNA Thái Phiên
Chính vì thế, việc đưa ảnh nude vào đá sẽ là sự kết hợp hài hòa với những bức ảnh khỏa thân nghệ thuật cùng với chất liêu đá để tạo nên những tác phẩm có độ tương phản gắt một cách ấn tượng.
Tác phẩm tại triển lãm của NSNA Thái Phiên
Để có được bộ ảnh khỏa thân nghệ thuật trên đá cho cuộc triển lãm này, đội ngũ ê kíp thực hiện đã phải tìm kiếm, lựa chọn những viên đá có hình thù vô định hình từ tận các khe suối ở Lâm Đồng, Phú Yên…, sau đó tùy theo từng thế/dáng đa dạng của đá để thiết kế phù hợp nhất với từng bức ảnh một. Nhờ những bàn tay cần cù, khéo léo và hàng ngàn giờ lao động tỉ mẩn, đội ngũ nghệ nhân đã cho ra đời những tác phẩm nghệ thuật tưởng chừng rất khó kết hợp giữa những đường cong mềm mại, uyển chuyển của cơ thể người phụ nữ với sự cứng rắn và thô ráp của đá. Nét nổi bật của những “Bức ảnh đá” này là giữ lại được sự thô mộc của chất liệu, đồng thời kết hợp với kỹ thuật xử lý chất liệu để thể hiện trọn vẹn những bức ảnh lên bề mặt lồi lõm của đá để từ đó, họ đã cùng nhau thổi hồn vào những viên đá vô tri vô giác.
Tác phẩm tại triển lãm của NSNA Thái Phiên
Thái Phiên cho biết nếu như những bức ảnh nude thường chỉ được treo trong phòng ngủ thì với ảnh đá nude, người thưởng ngoạn có thể trưng trên kệ, trưng ngoài phòng khách bởi mỗi tác phẩm của “Hồn đá” là một tác phẩm thủ công nghệ thuật độc bản, mang trong mình trọn vẹn những tấm lòng, sự yêu thương và nâng niu của nghệ nhân sáng tạo.
Tác phẩm tại triển lãm của NSNA Thái Phiên
Tác phẩm tại triển lãm của NSNA Thái Phiên – Ảnh: Zing.vn
Nhờ hình thức thể hiện trên chất liệu độc đáo này mà ngôn ngữ của nhiếp ảnh nghệ thuật đã được khai thác ở một tầm cao mới, tiếp tục ca ngợi vẻ đẹp cơ thể thuần khiết được tạo hóa ban cho người phụ nữ và sẽ mãi được tôn vinh hơn cũng sự vĩnh hằng theo thời gian./.
***
*TRUYỆN NGẮN HAY CHỌN LỌC
* Con Ruồi
( chuyện vui )
Con ruồi nhỏ, nhỏ xíu, vậy mà cái nhỏ xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân của những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi một con ruồi. Ai mà lường trước được những việc thần kỳ đó!
Tôi ốm. Ðiều đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những người khỏe mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi một ly sữa. Tôi nốc một hơi cạn đến nửa ly và phát hiện ra trong ly có một con ruồi. Con ruồi đen bập bềnh trong ly sữa trắng, “đẹp” kinh khủng!
Thế là mọi chuyện bắt đầu.
Tôi vốn rất kỵ ruồi, cũng như gián, chuột, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dơ bẩn đó. Tôi đang nằm mà nghe tiếng chuột bò sột soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cũng vùng dậy lùng sục, đuổi đánh cho kỳ được. Bằng không, thì cứ gọi là thức trắng đêm.
Vậy mà bây giờ, một trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi đang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt một con khác vào bụng. Mới nghĩ đến đó, tôi đã phát nôn.
Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng hỏi:
– Sao vậy anh?
Tôi hất đầu về phía ly sữa đặt trên bàn:
– Có người chết trôi kia kìa!
Vợ tôi cầm ly sữa lên:
– Chết rồi! ở đâu ra vậy cà?
– Còn ở đâu ra nữa? Ố! Tôi nhấm nhẳng: Ố! Chứ không phải em nhặt con ruồi bỏ vào ly cho anh à?
Vợ tôi nhăn mặt:
– Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!
– Hứ, mới sa hay sa từ hồi nào, có trời mà biết?
Vì tôi đang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cọ, cô ta nhận lỗi:
– Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.
Tôi vẫn chưa nguôi giận:
– Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi.
Vợ tôi trố mắt:
– Nó còn trong ly kia mà!
– Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.
– Anh thấy, sao anh còn uống?
– Ai mà thấy!
– Không thấy sao anh biết có hai con?
Tôi tặc lưỡi:
– Sao lại không biết? Uống vô khỏi cổ họng, nghe nó cộm cộm là biết liền.
Vợ tôi bán tín bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm:
– Thôi, lỗi là do em bất cẩn! Ðể em…
Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:
– Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả đời vậy?
Vợ tôi giật mình:
– Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gọi là bất cẩn cả đời?
– Chứ không phải sao?
– Không phải!
A, còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt:
– Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?
– Thì có làm phải có sai sót chứ! Anh giỏi sao anh chẳng ủi lấy mà cứ đùn cho em?
– Ái chà chà, cô nói với chồng cô bằng cái giọng như thế hả? Cô nói với người ốm như thế hả? Cô bảo tôi lười chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi với khúc gỗ phải không? Ái chà chà…
Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang:
– Em đâu có nói vậy!
– Không nói thì cũng như nói! Cô tưởng cô giỏi lắm phỏng? Thế tháng vừa rồi ai làm cháy một lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa ai phơi quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lời xem!
Vợ tôi nhún vai:
– Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giờ vậy? Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước ai mở vòi nước quên tắt để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy tủ ra mới lấy được đồ đạc?
Tôi khoát tay:
– Nhưng đó là chuyện nhỏ nhặt! Còn cô, năm ngoái cô lấy mấy ngàn bạc cho bạn bè mượn bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?
– Chứ còn anh, sao anh không kể chuyện anh đi coi bóng đá bị mất xe đạp? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn bị lột mất đồng hồ?
Cứ như thế, như có ma quỷ xui khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuột những chuyện đời xửa đời xưa của nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi đang ốm. Vợ tôi cũng vậy. Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhớ vào việc lùng sục những khuyết điểm từng từng lớp lớp của nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới lớp bụi thời gian, tưởng không tài nào nhớ nổi, thế mà bây giờ chúng lại hiện về rõ mồn một và chen nhau tuôn ra cửa miệng. Từ việc tôi ngủ quên tắt radio đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bỏ đi chơi ba ngày liền không về nhà đến việc vợ tôi đi dự sinh nhật bạn đến mười hai giờ khuya, v.v…và v.v… chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ của nhau và vẽ lên trước mặt mình một bức tranh khủng khiếp về đối tượng.
Trời ơi! Thế mà trước nay tôi vẫn sống chung với con người tệ hại đó! Thật chẳng thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhủ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuộc sống đen tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuộc tranh cãi:
– Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế đủ rồi! Tóm lại là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa. Tôi ngán tới tận cổ rồi!
Vợ tôi lạnh lùng:
– Tùy anh!
Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng:
– Ðược rồi! Cô chờ đấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giờ.
Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoáng trên giấy với tốc độ 100 km/giờ. Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tờ đơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tờ đơn viết những gì.
Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuộc đời cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được?
Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa.
– Cô định làm gì đấy?
– Ðem đổ đi chứ làm gì?
– Không được, để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ.
Ðặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng đi vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Trong khi đó, tôi hùng hục lấy muỗng vớt con ruồi ra.
Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.
Nguyễn Nhật Ánh
***
*Mảnh đời của một bác sĩ quân y.
TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN
CAO MÊN CHƯƠNG THIỆN
Bút ký Tôn Kàn
Đang ăn dầm ở dề du hí mút mùa ở Mỹ Tho thì được lệnh di chuyển. Đây là năm 1970, tôi đang làm Y Sĩ Trưởng cho Lữ đoàn B Thủy Quân Lục Chiến (TQLC) dưới quyền chỉ huy của Đại Tá Tôn Thất Soạn. Tôi chăn 3 ông Trung Úy Y sĩ ở Tiểu đoàn 1, 4 và 5.
Mấy tuần ở Mỹ Tho thật là phè cánh nhạn. Không hổ danh “Cọp Biển”, tôi nhào vô Quân Y Viện Mỹ Tho, ăn cọp ngủ ké mấy thằng bạn. Tại đây gặp tên Nguyễn thanh Bình tự Bát Sách, tên này tới nay còn cằn nhằn là tôi ăn cọp kỹ quá! Riêng Phạm gia Thuần vốn là bạn thân từ nhỏ thì tiếp đãi nồng hậu, gần như ngày nào cũng tổ chức cho xoa mạt chược và ăn nhậu lu bù kèn.
Xẩm tối chúng tôi lục đục kéo ra bờ sông xuống tầu há mồm LST. Tầu của tôi lại do một người quen làThiếu tá Hải Quân chỉ huy, ông này có cái tên cúng cơm ngộ nghĩnh là ông già Noel!
Ông cười nói với chúng tôi:
-Trên đất liền, ông xếp của toa lon to hơn của moa. Nhưng xuống tầu thì các ông đều dưới quyền chỉ huy của moa hết. Vậy mấy ông căn dặn con cái đừng có lộn xộn, không thì moa phạt cho mờ mắt!
– Ông khỏi lo. Tụi này chỉ ba đá với Việt Cộng thôi. Còn đối với binh chủng bạn thì rất kính nể.
Rồi tôi hỏi tiếp:
-Mà ông ơi, ông chở tụi này đi mô?
Ông trả lời úp mở:
-Cứ tới nơi thì biết!
Đoàn tầu nhổ neo và chạy trên sông trong đêm tối. Gió thổi lồng lộng, sóng đánh nhấp nhô, tôi ngồi trong phòng bộ chỉ huy tán gẫu với ông già Noel. Ông này xuất thân từ Bordeaux, cũng là một tay đấu hót. Ông cười hô hố bảo tôi:
-Mấy ông tu-bíp làm tôi lộn ruột. Chờ hai tháng mới lấy được hẹn, gặp mặt thì nói: “uổng quá, rất tiếc không đến gặp tôi ba tháng trước!”
Tôi cười hỏi:
-Làm sao có cái tên ngộ nghĩnh vậy?
Ông nhún vai trả lời:
-Sanh nhằm ngày Noel nên ông già bà già ban luôn tên Noel cho tiện bề sổ sách!
Rồi ông bảo tôi:
-Cậu đi kiếm chỗ đánh một giấc, sáng mai sẽ tới nơi.
Tôi phân vân tò mò, vì thấy cũng lạ, bộ chỉ huy chẳng cho biết đi đâu, người nào cũng im ỉm trái với mọi cuộc hành quân khác.
Đoàn tầu chạy qua Châu Đốc rồi vẫn tiến về hướng Tây Bắc.
Tôi băn khoăn thắc mắc nhưng rồi tôi cững kiếm được một chỗ ngủ qua đêm.
Sáng hôm sau qủa nhiên tầu ngưng, ngước mắt nhìn xuống thấy một bến phà. Thiếu Tá Noel bảo tôi:
-Bienvenu à Neak Leung, Kampuchea!
Thì ra chiến tranh đã lan tràn qua Cam Bốt.
Thời đó Căm Bốt dưới quyền lãnh đạo của ông Hoàng Sihanouk theo chính sách Trung Lập. Như thế có nghĩa là ngày lẻ ông chửi Mỹ, ngày chẵn ông chửi Nga, ngày thường ông nhận viện trợ của đôi bên. Ông khéo léo giữ Căm Bốt đứng ngoài vòng chiến, nhưng thực tình ông ngả theo phe Cộng Sản vì Bắc Việt đã ngấm ngầm đặt cả Sư đoàn nằm trong sứ sở của ông rồi. Tháng Ba năm 1970, ông bị tướng Lon Nol lật đổ. Chính phủ Lon Nol yêu cầu Huê Kỳ và Việt Nam đem quân qua Cam Bốt.
Mục đích của cuộc tảo thanh sang Căm Bốt là phá vỡ hậu cứ của Cộng Sản đặt tại đây. Các tiểu đoàn Bộ Binh của Sư đoàn 25 cùng các tiểu đoàn Biệt đông quân được tung vô trước, có Thiết giáp và Pháo binh yểm trợ, Lữ đoàn B TQLC theo sau làm lực lượng trừ bị.
Tôi theo Bộ Chỉ Huy Lữ đoàn đổ bộ xuống Neak Leung. Đây là một thành phố nhỏ giống như bến phà Trung Lương, nhưng có vẻ trù phú hơn. Các xe taxi phần đông là Peugeot 504!
Tôi lang thang trong thành phố vắng teo, chỉ có vài quán nước nhỏ mở cửa đón khách. Tôi nhào vô một quán uống thử bia Tiệp Khắc, thấy cũng khoái khẩu!
Sau đó tôi được lệnh xuống ca nô lên một chiến hạm của Hải Quân Huê Kỳ đậu ở trên sông. Đây là một destroyer loại nhỏ dùng làm soái hạm do một Đề Đốc Huê Kỳ làm Chỉ huy cuộc hành quân. Người ta cho tôi biết khi nào ông có mặt trên tầu thì thượng cờ trên antenne cao nhất, hách xì xằng như Nữ Hoàng Elizabeth treo cờ khi có mặt tại Windsor Castle!
Lên tầu, tôi được ở chung phòng với một Nha sĩ Đại úy Huê Kỳ tên Roger Smith. Có giường nệm chăn gối đàng hoàng. Ăn cơm có lính hầu người Phi, đĩa dao muổng bóng loáng, khăn ăn trắng toát. Trong quân đội, Hải quân có lối sống thượng lưu, Không quân nổi tiếng bay bướm hoa lá cành, lính mũ xanh mũ đỏ rằn ri nổi tiếng oai hùng du côn, tiếng tăm thật đúng với thực tế, không oan chút nào!
Tôi bàn với đối tượng của tôi là một Y sĩ Thiếu tá Hải Quân Huê Kỳ về vấn đề tản thương:
-Bình thường chúng tôi có đủ phương tiện để tự lo liệu săn sóc các thương binh của chúng tôi. Chỉ khi nào có quá nhiều chiến thương trong một lúc thì mới nhờ đến các ông. Tôi đề nghị chúng ta thành lập một trạm lựa thương nhỏ trên đất liền, phòng hờ trường hợp khẩn cấp xẩy ra.
Ông Y sĩ Thiếu tá đồng ý. Tôi gọi máy trình lên Đại Tá Soạn, ông trả lời: ”Tốt!”
Đại tá Soạn là người nổi tiếng trầm tĩnh ít nói. Người ta kể cho tôi nghe là hồi còn cầm Tiểu đoàn, có lần địch quân đánh tới sát Bộ Chỉ Huy, ông lẳng lặng tà tà đứng lên phán: ”Rút!”
Đi hành quân với Đại tá Soạn rất thoải mái, vì ông không bao giờ xía vô chuyện nội bộ của thuộc hạ . Anh chàng Nha Sĩ Smith gặp tôi là chịu đèn liền,vì tôi đấu hót với hắn được. Hắn buồn tình cứ đè tôi ra cạo sửa răng hoài,có lẽ do vậy giờ đây tôi là ông già quá bẩy bó có bộ răng khá tốt! Có ngày buồn tình tôi xin trực thăng và thuốc men đi làm Dân sự vụ,người ta cũng chiều ý. Tôi đáp xuống các đảo nhỏ ở xung quanh chiến hạm.
Làng mạc là một vài căn nhà lá nằm lèo tèo giữa các cánh đồng ngập nước. Trực thăng đáp rà rà bên mé đồng, tôi cho hai tên cận vệ tiến về phía làng trước, họ dơ lá cờ có dấu hồng thập tự từ từ đi về phía mấy căn nhà. Sau khi thấy an toàn,tôi với anh thông ngôn mới lò dò tiến vào. Mấy ông già bà lão và con nít dơ tay vẫy chào,tôi cũng chắp tay xá như đi lễ Phật. Tôi xoa đầu mấy thằng nhỏ, rồi giở mấy gói kẹo Smarties,tôi xé một gói lấy vài cái cho vào mồm ăn trước, sau đó phân phát cho mấy đứa, chúng nó vừa ăn vừa cười toe toét.
Thế là đã mua được lòng dân. Tôi bắt đầu khám bệnh cho họ, đều là ghẻ lở mụn nhọt. Có một thằng nhỏ có một cái nhọt to tổ bố gần đầu gối, Y tá và bà mẹ nó ghìm nó không cho nó vùng vẫy, tôi lấy scalpel rạch cái nhọt,mủ ộc ra. Tôi lau rửa vết thương, chích một mũi trụ sinh rồi cho nó một gói Smarties, cu cậu vui cười ngay.
Có một bà già tôi nghi bị sưng phổi. Tôi truyền cho chai nước biển, chích cho mũi trụ sinh và xin di tản về Bệnh viện. Mọi đề nghị đều được chấp thuận, Hải Quân Huê Kỳ cho trực thăng đón cả nhà về Neak Leung, dân chúng đứng xem trầm trồ tán thường. Tôi phân phát rất nhiều thuốc men và bánh kẹo. Đến xế chiều mới xong công tác, tôi lên trực thăng bay về soái hạm.
Vài ngày sau tôi nổi hứng đi làm Dân sự vụ bằng ca nô máy, theo các đường kinh lớn vào các làng mạc. Hình như dân chúng trong vùng đã kháo nhau về công tác hòa bình của chúng tôi nên họ tiếp đãi rất đông đảo ân cần niềm nở, không tỏ vẻ sợ hãi hoặc thù nghịch chống đối. Dân quê Cao Mên cũng như dân quê Việt Nam hiền hòa chất phác, tiếc thay họ chỉ giao tiếp với nền văn minh Tây phương qua súng đạn cùng những máy móc tân kỳ của chiến tranh.
Một hôm tôi đứng nhìn một gia đình ăn bữa trưa. Anh chồng bà vợ và đứa con ngồi quay quần quanh nồi cơm và một hũ mắm, ngoài ra không thấy có rau dưa thịt thà cá mú chi hết! Trông họ ăn uống mà thấy thương họ hết sức.
Một hôm khác, sau khi đi công tác, trên ca nô đến đón về, tôi gặp một Đại úy Huê Kỳ trẻ tuổi đẹp trai trông hơi giống Robert Redford. Ông này nói với tôi:
-Trên soái hạm cho tôi biết Bác Sĩ nói tiếng Anh rất sõi. Tôi muốn nhờ Bác Sĩ một việc.
Tôi ngạc nhiên trả lời:
-Có chuyện gì, Đại úy cứ nói.
Ông này giải thích:
-Người ta cho tôi biết có một chiếc phà bị đánh đắm ở một khúc sông gần đây. Tôi muốn nhờ Bác Sĩ theo tôi đến phỏng vấn mấy người dân ở quanh vùng đó, để họ chỉ cho tôi biết đích xác chỗ chiếc phà bị đánh đắm. Bác sĩ có thông ngôn nên mới có thể giúp tôi việc này.
Tôi bằng lòng và ra lệnh cho ca nô chạy về khúc sông mà ông Đại úy Mỹ muốn tới. Chúng tôi thẩm vấn mấy người Miên ở vùng này, họ cho biết là phà không bị đánh đắm mà bị kéo về một chỗ gần đây. Ông Đại úy Mỹ mừng húm và cám ơn tôi rối rít. Ông cho tôi địa chỉ ở Saigon và hứa thế nào cũng bắt liên lạc với tôi.
Sau này tôi được biết ông thuộc một dòng họ lớn ở Boston. Chúng tôi có người bạn chung là viên Chef de Bureau của Newsweek ở Saigon. Hai người này mời tôi dùng cơm tối và giới thiệu tôi với cô Frances S. Fitzgerald, một nhà báo khá nổi tiếng tác già cuốn FIRE IN THE LAKE -tên một quẻ trong Kinh Dịch.
Cô Fitzgerald bảo tôi:
-Anh hãy đọc cuốn sách này và cho tôi biết ý kiến.
Phải đợi đến khi tôi nằm dưỡng thương mới “gặm” nổi cuốn sách này!
Đây là cuốn sách của phe phản chiến, vớí lý luận được tóm tắt nôm na là: Better RED than DEAD! Lý luận cạn tầu ráo máng như thế thi còn bàn cãi làm chi nữa cho phí nước miếng? Tôi không có dịp gặp lại cô Fitzgerald nên cũng đỡ mỏi mồm.
Trở về Neak Leung. Một buổi sáng, mới mở mắt ra đã thấy Nha Sĩ Smith đứng bên đầu giường cười toe toét:
-Hôm nay tao xin được trực thăng đi Phnom Penh. Mày muốn tháp tùng không?
Tôi bật nhổm dậy miệng liến thoắng:
– Of course I do! Of course I do!
Chỉ độ 10 phút sau là tôi đã quần áo chỉnh tề, chạy theo Smith lên boong soái hạm có trực thăng đang chờ cất cánh. Chẳng hiểu Smith đã bịa ra công tác gì mà xin được trực thăng. Khoảng gần một tiếng đồng hồ là đã đáp xuống phi trường Phnom Penh, bay trên cao nhìn xuống mới thấy Căm Bốt là một bãi ruộng bao la. Hai đứa đi bộ ra cổng phi trường thuê một chiếc taxi đi vào trung tâm thành phố.
Phnom Penh cũng như Saigon một thời nổi tiếng là Hòn Ngọc Viễn Đông. Smith và tôi băng qua các đại lộ lớn rồi ra bờ sông, thăm vài thắng cảnh rồi lang thang ngoài chợ. Sau đó hai đứa chui vô bar của Khách sạn Le Royal. Khách sạn này xây cất từ năm 1929 và là chỗ xum họp được giới ngoại quốc ưa chuộng, giống như Continental ở Saigon. Tôi đang ngồi nhâm nhi một ly Whisky soda thì có ai đập nhẹ vào vai. Quay lại tôi thấy một thiếu nữ Tây Phương đang nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Nàng nói tiếng Pháp:
-J’ai entendu que vous parlez francais au bartender.
Tôi trả lời cũng bằng tiếng Pháp:
-Tất nhiên tôi nói tiếng Pháp. Tôi có thể giúp cô được chuyện gì?
Nàng hớn hở và không đợi mời ngồi xà vào bàn chúng tôi:
-Thiệt là hên. Các ông là những người lính chiến đầu tiên mà tôi gặp. Tôi nói tiếng Anh dở ẹc!
Nàng vừa dơ tay cho chúng tôi bắt vừa liến thoắng:
-Tôi tên là Diane, làm phóng viên nhiếp ảnh cho một hãng săn tin ở Paris. Tôi xin phép chụp các ông một vài tấm hình được không?
Bây giờ tôi mới ngắm kỹ cô nàng. Mặt tráI soan,da trắng má hồng môi đỏ tươi, răng trắng ngà có nụ cười thật duyên dáng vì có một răng hơi khểnh và má lúm đồng tiền.
Mặc áo sơ mi kẻ ca rô, khoác một gilet rộng bốn túi, cổ đeo hai chiếc máy hình to tổ bố,quần kaki rộng thùng thình, chân đi giầy bốt rừng. Trông nàng như một garcon manqué.
Tôi giới thiệu Smith với nàng:
-Đây là Đại úy Nha sĩ Smith, thuộc Thủy Quân Lục Chiến Huê Kỳ. Còn tôi là Y sĩ Trung úy Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam.
Nàng loay hoay bấm mấy tấm hình, rồi tỉnh bơ hỏi tôi:
-Mày không mời tao uống nước à?
Nàng đã bắt đầu tutoyer tôi , một cách sưng hô thân mật.
Tôi líu ríu xin lỗi:
-Cô uống gì?
-Xin một ly cà phê đá. Cà phê ở đây thật là tuyệt vời!
Thấy nàng và tôi quấn quýt lấy nhau qua tiếng Pháp, Smith tìm cách phú lỉnh:
-Tao có chút công chuyện phải đi. Hẹn nhau ở phi trường 5 giờ chiều nay!
Tôi OK và hắn dọt luôn. Lát nữa đã thấy hắn cặp kè ở dưới phố với một em người Miên.
Diane nhìn tôi hóm hỉnh hỏi:
-Nó nhường mày cho tao hả?
Tôi cũng bông đùa:
-Hình như vậy. Thế có chịu không?
Nàng cười tít mắt: